Nhân viên phục vụ một người nâng hai tay thi thể, một người nhấc hai chân, đầu bị cắt xuống đặt trên bụng thi thể. Một đường rêu rao, không che không đậy xuyên qua toa xe, thu hoạch được không ít ánh mắt hoảng sợ của hành khách.
Máu chảy tí tách đầy đất, cho đến khi đến toa xe nhà hàng này. Nhân viên phục vụ sau khi vào nhà hàng đóng cửa lại, Bạch Khương đuổi theo mở cửa, lại phát hiện mặt đất sạch sẽ, nhân viên phục vụ không thấy thi thể cũng biến mất.
Không vội vàng rời đi, Bạch Khương kiểm tra toa xe nhà hàng trước, cũng không tìm được bảo vật gì.
"Cháu gái, cháu đang tìm cái gì vậy." Một ông già NPC ngồi ở góc nhà hàng hỏi cô một cách hiền lành.
"Cháu rớt chút đồ." Bạch Khương nói.
NPC cười ha ha: "Vậy cháu cứ từ từ tìm kiếm, tìm cẩn thận."
Toa nhà hàng tìm không thấy, Bạch Khương lại xuyên qua toa xe này đi tới khu giường nằm, bên này tiếng người cũng ồn ào, mọi người đang thảo luận mấy vụ tai nạn, không khí cực kỳ ngưng trọng.
Đi một vòng ở toa giường nằm, không hề có thu hoạch. Cô nhìn màn hình điện tử trên cửa xe, cô đã tiến vào phó bản một giờ, trong lúc đó số NPC chết đã vượt qua hai con số. Bên trong có thể còn có người chơi, nhưng Bạch Khương cũng không biết người chơi khác, không thể xác định.
Cô trở về toa xe của mình.
Cho dù đã từng tới phó bản này, cô cũng không có nhiều ưu thế, đến bây giờ cô vẫn không hiểu ra sao.
Sự an ủi duy nhất là con quỷ đằng sau không nhắm vào cô.
Mình một đường cẩn thận hành động, tìm hiểu, thật sự không chọc giận con quỷ sau lưng sao?
Nghĩ như vậy, Bạch Khương nhẹ giọng nói một câu: "Ngại quá cho qua một chút", muốn bước qua hành khách bên lối đi để đi vào chỗ ngồi bên trong, trước mắt ánh sáng trắng chợt lóe, sát khí khủng bố lao đến trước mặt.
Không kịp suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm gì mà kích hoạt sát khí, đồng tử Bạch Khương bởi vì khẩn trương mà mở rộng, khi nguy cơ sinh tử tới gần, Bạch Khương dùng tốc độ nhanh nhất ngửa ra sau. Ở nhiều thời khắc sinh tử rèn luyện ra thân thủ, vào giờ khắc này phát huy đến cực hạn, cô tránh được tia kia!
Tiếng rách không khí cực kỳ nhỏ cơ hồ lướt qua chóp mũi Bạch Khương, đại khái là trạng thái khẩn cấp có thể kích phát tiềm lực, ánh mắt cô không chớp, thậm chí còn thấy rõ bộ dạng ánh sáng trắng kia.
Đó là một sợi dây!
Hóa ra là một sợi dây!
Ngửa đầu mạo hiểm tránh thoát khỏi đường chỉ mỏng cắt tới cổ họng, Bạch Khương hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, tay cô chống lưng ghế trước, ổn định thân thể sau đó xoay người lăn qua lối đi.
Cô lăn vài vòng rời khỏi phạm vi chỗ ngồi ban đầu mới đứng lên, cảnh giác quan sát bốn phía, đề phòng sợi dây kia lại xuất hiện.
Tiếng người xung quanh huyên náo, nhóm NPC đối với động tác mạc danh kỳ diệu của cô nghị luận sôi nổi, có người còn nói cô điên rồi.
"Tôi cũng sắp phát điên, có kẻ giết người trên chuyến xe này! Nhân viên phục vụ lại âm u như một con ma, tôi muốn xuống tàu! Thả tôi ra khỏi tàu!"
Bạch Khương biết mình không điên, cô thật sự nhìn thấy một sợi dây, thì ra vũ khí giết người chính là một sợi dây.
Sợi dây này kết nối tất cả hoang mang mờ mịt lại, đầu óc cô sáng rõ.
Trách không được những người đứt đầu kia bị cắt gọn gàng như vậy, thì ra là bị một sợi dây sắc bén cắt! Đúng rồi, lúc trước khi cô làm phó bản này, còn có một số hành khách khi ăn mì ăn liền đã dùng dĩa chọc vào cổ họng giết chết chính mình, xem ra là bị dây khống chế!
Sợi dây này nhất định nằm trong tay quỷ, khi con quỷ phán tử hình một hành khách nào đó, sợi dây này sẽ xuất hiện. Hô hấp của cô còn có chút loạn, ánh mắt nhìn thẳng trái phải, sợi chỉ kia không công kích cô nữa.
Xem ra sát khí thoáng qua, một kích không trúng sẽ không trở lại.
Điều này làm cho Bạch Khương thở phào nhẹ nhõm! Nếu như sợi dây này không chết không thôi, cô sẽ thật sự chết chắc.
"Cô không sao chứ?"
Một hành khách đến để đỡ cô.
Ngẩng đầu liếc mắt một cái, Bạch Khương nhận ra người này là người chơi vừa lục soát hành lý.
Cô vừa định mở miệng nói mình không có việc gì, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vì thế lắc đầu ra hiệu mình không cần đỡ, tự mình đứng lên.
"Tôi họ Việt, cô gọi tôi dì Việt là được rồi." Người tới nhìn hơn bốn mươi tuổi, cả người có loại khí chất hào sảng.
Sau khi biết được đối phương nhìn thấy động tác của cô, suy đoán cô vừa mới thoát chết, cho nên đến tìm hiểu tin tức, Bạch Khương cũng không muốn nói nhiều với đối phương.
Cũng không phải cô keo kiệt, trên thực tế cô rất vui vẻ trao đổi với những người chơi khác, đây là lần đầu tiên cô từ chối nói chuyện với những người chơi khác.
Khi dì Việt vươn tay hỏi cô, đầu óc cô đang chuyển động với tốc độ cao, phân tích vì sao mình lại kích hoạt sát khí.
Mình một đường kiểm tra toa xe đều không có việc gì, hết lần này tới lần khác vừa trở lại chỗ ngồi của mình đã phát động sát khí, mình lúc ấy đã nói cái gì?
Đúng vậy, hành khách ngồi bên ngoài có chút mập mạp, cô chỉ khách khí nói một câu "Xin lỗi cho qua một chút", hành khách vừa muốn chuyển hai chân đến lối đi, nhường không gian cho cô đi vào, kết quả vừa dứt lời, đường dây đã đến!
Bạch Khương không thể không hoài nghi, chính câu nói thuận miệng của mình đã xảy ra vấn đề.
Những lời này bản thân nó không có vấn đề, nhưng nơi này là phó bản linh dị, ai biết những lời này đã chọc trúng kiêng kị gì của quỷ, lập tức phái dây tới chém giết cô.
Suy đoán như vậy, Bạch Khương bằng tốc độ ánh sáng mà nghĩ đến người mẹ bị cắt đầu trong toa xe này, cô ta bất quá chỉ nói mấy câu, mấy câu kia không lễ phép.
Ngoài ra còn có toa xe bên cạnh cũng vậy.