“Vừa rồi có phải ngươi nói có người báo tin nói rằng ta đang ở đây, chẳng lẽ những người đêm nay chính là nhắm vào ta sao?” Tiêu Ngọc Ca ngồi xuống nhìn vào người bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.
      “Bình thường ta thấy nàng cũng khá thông minh, sao hôm nay lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ nàng vẫn chưa nhận ra sao? Đám người đó đến là vì nàng đấy. Còn cái gì mà giang hồ đạo tặc, chuyện ồn ào như thế, người ta sớm đã trốn mất dạng rồi.” Thiên Minh Hiên lắc đầu, tiện tay nhéo nhẹ vào mũi nàng.
       “Bọn họ là nhằm vào ta sao? Nhưng làm sao họ biết ta ở đây được? Chẳng lẽ...” Tiêu Ngọc Ca hoảng hốt, trong lòng không khỏi lo lắng, nếu đúng là vậy thì Thanh Lạc...
       “Yên tâm đi, tể tướng đại nhân sẽ không biết chuyện này đâu. Dù có biết, người của họ cũng không thấy được nàng. Cho dù muốn dùng việc này làm cớ, cũng không hề có chứng cứ. Lát nữa ta sẽ đưa nàng về. Nếu Tiêu tể tướng có hỏi thì ta cứ nói là ta đưa nàng ra ngoài, hắn dám trách bổn vương sao?”
        “Đa tạ!” Tiêu Ngọc Ca vô cùng cảm kích, nhìn thấy hắn, nàng lại không khỏi nhớ đến dáng vẻ vừa rồi, gương mặt bất giác nóng bừng lên. Chắc chắn là hắn cố ý làm vậy.
        “Ca nhi, giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn hay sao. Nhưng nhớ kỹ, lần sau nàng đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa. Nếu lần sau gặp phải tình huống tương tự, ta không dám chắc sẽ kiềm chế được đâu.” Nhìn khuôn mặt xấu hổ của nàng, Thiên Minh Hiên không kìm được ý cười.
        Tiêu Ngọc Ca liền xị mặt, không nói thêm lời nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play