“Vân Kiếm sơn trang? Ngươi là Hứa cô nương!” Sở Thiên Tề giả vờ kinh ngạc: “Nghe nói toàn bộ Vân Kiếm sơn trang đã bị tiêu diệt... không ngờ Hứa cô nương vẫn còn sống, nếu lão trang chủ dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ an lòng.”
Nhắc đến cha mẹ mình, Hứa Lâu Lan không kìm được nước mắt, quỳ xuống trước mặt Sở Thiên Tề: “Sở tướng quân, cha ta trước khi mất từng biết ngài, xin tướng quân thay cha mẹ ta đòi lại công bằng!”
“Hứa cô nương, mau đứng dậy, chuyện này ta đã sớm tấu trình lên Hoàng thượng, Hoàng thượng đã cho người điều tra, tin rằng sớm muộn cũng sẽ có tin tức, nhất định sẽ báo thù cho lão trang chủ và phu nhân.”
“Cảm ơn tướng quân!” Hứa Lâu Lan vô cùng cảm động, vui mừng đến mức rơi lệ.
“Lâu Lan, mau đứng lên, muội đã nói rồi mà, ca ca là người tốt nhất trên đời, có ca ca ra mặt chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho Hứa thúc!” Tiêu Ngọc Ca vội đỡ Hứa Lâu Lan đứng dậy.
“Ừ.” Hứa Lâu Lan vừa cười vừa gật đầu trong nước mắt.
Ba người trò chuyện khá lâu, nhìn thấy cũng không còn sớm nữa, Hứa Lâu Lan cảm thấy mình nên rời đi, bèn đứng dậy cáo từ, lễ phép chào Sở Thiên Tề: “Chuyện của Lâu Lan xin làm phiền tướng quân, ngoài ra, xin tướng quân giữ kín thân phận của Lâu Lan.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT