Duyên Âm

Chương 9: Ân nhân


2 tháng

trướctiếp

Hai người im lặng xuống núi.Tuy Từ Hạ không nói ra nhưng mà biểu cảm trên mặt nàng cũng cho Trường Lưu thấy được nàng đang sợ kinh sợ chàng. Cả quãng đường nàng luôn né tránh sự giúp đỡ của chàng,im lặng từ từ xuống.Đến rạng sáng thì hai người mói có mặt ở chân núi bên kia, không phải vì ngọn núi lớn mà là vì hai người đi quá chậm.
Bỗng nhiên chợt dừng lại, Trường Lưu kéo nàng lại nhỏ giọng hỏi:" Không đi về kinh nữa?"
" Không, được rồi bây giờ thì tách ra đi đa tạ ngài đã giúp ta xuống núi,đã sáng rồi không còn gì đáng lo ngại cách đây 5 dặm có một làng nhỏ ta có thể tự đi được.Cáu từ!" Nó rồi nàng vung tay lớp xiêm y mỏng bên ngoài được cởi ra.Thiếu nữ thân bạch y lướt nhẹ rồi dần dần biến mất.
Trường Lưu không cản trở cũng không níu kéo nàng.Trong đầu đang chìm đắm trong dòng  suy nghĩ nặng nề.Từng lời từng lời nói của nàng lúc tối qua.
Từ Hạ nói đúng , từ lúc gặp ta nàng đã gặp những chuyện xui xẻo liên tiếp.Nếu không bị ta kéo đi thì nàng sẽ không bị đánh đến thừa sống thiếu chết, không phải trốn chui trốn nhủi ra khỏi Mạc gia,không phải chịu cực chịu khổ càng không phải bị bắt như tối qua.Thật đáng ghét,tại sao lại suy nghĩ linh tinh như thế,nàng ấy đã cự tuyệt rồi thì thôi không quan tâm đến nữa.Cứ xem như tốt cho nàng ấy.Dù sao mục đích ta đi theo nàng ấy chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm lần trước kéo nàng ta đi thôi.
" không nghĩ nữa!" Trường Lưu đứng đó chợt mấp máy môi nhả ra 3 chữ rồi bỏ đi về hướng nàng đang đi.
Phía bên Từ Hạ,nàng đi được thêm chút nữa thì đã ngã phịch xuống nền đá lạnh cứng.Không khí lạnh đến cắt da cắt thịt cắt thịt thì bị bỏng nặng cộng thêm di chuyển cả buổi tối không ngừng nghỉ đã dàm vết thương nặng thêm.Đầu tóc thì rối tung,thối mùi dầu hoả , người thì chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh màu trắng cả áo choàng bên ngoài cũng không có, không khí lạnh thì nhau lùa vào người nàng. Nàng khép nép ngồi dựa hết người vào cái cây nhỏ,cả người run rẩy co rút tay chân lại,đôi tay nhỏ ôm lấy đôi chân đang mất dần cảm giác mình xoa xoa.Đôi mắt run rẩy từ từ nhắm mắt lại sâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện sảy ra từ khi gặp Trường Lưu đến thời gian hiện tại.
Mạc Phong Miên kia là tên thuần ác ma.Hắn chỉ giỏi tỏ ra bộ mặt yếu đuối đáng thương trước mặt Mạc lão gia.Hơn thế nữa là hắn không bao giờ chịu thiệt hết.Trong nhà họ Mạc hầu hết trưởng nam thứ nam đều tranh giành đến giết chém lẫn nhau chỉ riêng hắn và đứa con trai mắc bệnh của tiểu thiếp là bình an sống sót.Đây là thời cơ để hắn thể hiện bản thân trước Mạc lão gia già kia.Tiếp đó lại là chuyện nàng bị phát hiện lúc lẽn vào trong phủ.Ai lại thả con chó đó ra chứ bình thường nó bị xích ở góc sau hậu viện,tại sao lại bị thả ra ở phí Tây phủ được chứ.Ta lại thuận lợi thoát ra khỏi Mạc phủ kia.Lại gặp đám cẩu tặc đó nữa suýt chết hai lần.Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy bất thường.
Dòng suy nghĩ bị cắt dứt,mắt nàng nhắm chặt lại,tay ngừng xoa chân bắt đầu rơi vào trạng thái mê mang.Một khắc,hai khắc rồi ba khắc.Trong nàng lực này chỉ còn có bóng tối,cái lạnh đang hút cạn dần sinh mạng bé nhỏ của nàng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp