Ta thành thân với hắn gần một năm vẫn chưa mang thai. Ta tức giận, không cho hắn dùng ruột dê nữa. (Thời xưa người ta dùng bcs bằng ruột dê cho ai chưa biết)
Hắn ôm ta nói: "Nàng bây giờ tính ra mới mười bảy tuổi, mẫu thân ta mười tám tuổi sinh ta còn khó sinh. Nữ tử sinh con như qua cửa quỷ môn quan, ta muốn nàng lớn tuổi khỏe mạnh hơn rồi mới sinh con."
Phu quân ta đáng thương, sinh ra đã không có mẫu thân. Ta ôm hắn, trong lòng thương đến mức có thể bóp ra nước. Bây giờ ta có hắn, không có con cũng không sao.
Tháng tám, khi hoa quế thơm ngát, hắn đi thi kỳ thi mùa thu, đỗ giải Nguyên lang, ta còn không biết giải nguyên này có gì ghê gớm, ngưỡng cửa nhà ta đã bị đạp vỡ, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng đến cửa.
Hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng ta, ta cũng không thấy hắn có gì khác biệt, lúc nghiêm túc thì giống như thần, lúc không nghiêm túc thì giống như khỉ.
Tri phủ mở tiệc, muốn chiêu đãi hắn giải Nguyên lang này, nửa đêm mới có người đưa hắn về, say khướt, trong hơi rượu nồng nặc, mang theo một chút hương thơm. Lòng ta lập tức trầm xuống.
Hắn vẫn không biết gì, quấn lấy đòi ta ôm.
Ta mặt lạnh thay hắn cởi áo, rửa mặt, đưa hắn lên giường nằm. Lúc cởi áo, hắn mở mắt, cười híp gọi Đào Nhi, mới ngoan ngoãn dang tay ra.
Ồ, còn nhận ra người.
Ta cầm quần áo hắn thay ra, ngửi thật kỹ, vừa thơm vừa ngọt.
Hừ, không biết là yêu tinh phương nào.
Ta ngồi trên giường không ngủ, thắp đèn suốt đêm, nhìn kỹ khuôn mặt họa thủy của hắn. Không biết là hắn quyến rũ người ta, hay là người ta quyến rũ hắn.
Ngày hôm sau, hắn vừa tỉnh dậy đã kêu khát.
Ta đưa trà cho hắn, hắn uống ừng ực xong thì nhìn ta, cả người run lên.
Hắn hỏi: "Tối qua phu quân có làm sai điều gì không?"
Ta nói: "Không có, chàng đêm qua đối xử rất tốt."
Hắn hỏi: "Nhưng nàng trách phu quân về muộn?"
Ta nói: "Chàng về rất sớm, trời còn chưa sáng."
Hắn xuống giường, gãi tai gãi má: "Đào Nhi đừng giận, lần sau phu quân chắc chắn sẽ về sớm."
Ta nói: "Không sao, tùy chàng về lúc nào cũng được, ta vẫn để cửa cho chàng."
Hắn nghẹn họng, nghiêng đầu suy nghĩ.
Cả một ngày, hắn như cái đuôi bám theo ta.
Ta trộn cơm cho Đậu Hoàng, hắn khoanh tay nghiêm túc nói: "Đậu Hoàng, ngươi ăn ít thôi, làm mẹ ngươi gầy đi rồi này." Đậu Hoàng ư ử kêu, bị hắn nhìn chằm chằm không dám ăn.
Ta thái rau, hắn ở bên cạnh nói: "Nương tử, dao nặng không, hay để phu quân thái cho?" Ta "Bốp" một tiếng chặt dao xuống thớt, hắn run rẩy cả người, lùi lại ba bước, trốn ra cửa bếp.
Ta quét nhà, hắn giả vờ rắc vài giọt nước xuống đất, nói: "Phu quân hiểu rồi, phu quân nên tìm cho nàng một nha hoàn." Hắn lại ra vẻ đau lòng: "Là phu quân không chu đáo, làm nương tử mệt mỏi."
Ta giặt quần áo, hắn ngồi xổm bên cạnh nhìn, hắn nói: "Nương tử giặt giũ, thật có khí chất mây trôi nước chảy, khiến phu quân vô cùng ngưỡng mộ. Nương tử giặt quần áo, như thể Hằng Nga bôn nguyệt, Lạc Thần kinh hồng..." Hắn nhìn thấy một chiếc áo vứt bên cạnh chậu: "Nương tử, chiếc áo này của phu quân sao lại bị nương tử bỏ đi?"
Ta cười mỉa: "Ta không dám giặt, sợ chàng không nỡ."
Hắn cầm chiếc áo lên, lật qua lật lại xem, cuối cùng đưa lên mũi ngửi, hơi sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
Hắn cười khổ: "Nương tử, nàng nghe ta giải thích."
Ta nghe hắn giải thích.
Hắn nói, yến tiệc Lộc Minh có mời đến một kỹ nữ nổi tiếng, kỹ nữ đó rót rượu cho hắn, đối thơ với hắn, trong hoàn cảnh đó hắn không tiện làm mất hứng nên đã qua loa ứng phó đôi câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT