Tô Nghi như là lần đầu tiên được người khác khẳng định như thế, cô quấn lấy Hứa Nhược Tinh, không thỏa mãn muốn được đáp lại.
Hứa Nhược Tinh liền lật người lại: "Đúng vậy, em rất tuyệt! Tô Nghi, ở lòng chị, em tuyệt vời nhất!"
Từ nhỏ đến lớn đều không có người nào khen em ấy sao?
Không, rất nhiều người khen, nhưng thứ Tô Nghi muốn có được, cũng chỉ là sự tán thưởng đến từ người thân nhất mà thôi. Về sau, cất giấu đi tất cả mọi cảm xúc, không cho bà ngoại lo lắng dù chỉ một chút. Lên đại học rồi đi nước ngoài, mỗi lần gọi điện thoại luôn nói mạnh khỏe, một mặt khẳng định với bà ngoại, một mặt tự mình cường điệu an ủi bản thân, chính mình thật sự khỏe.
Không có cha mẹ, vẫn có thể sống thật tốt, thậm chí tốt hơn so với người bình thường. Quật cường cho rằng có thể đem nhốt bản thân ở lồng giam, xây một tòa kim tự tháp bao bọc, cô sẽ bình yên ngồi ở bên trong. Ít ra, người ngoài nhìn không ra cô vỡ nát, cô cũng làm bộ nhìn không thấy linh hồn mình đã rách nát đến mức nào.
Người ngoài chỉ cảm thấy cô thật lộng lẫy, cô cũng giả vờ rằng mình chính là như thế.
Dần dà, cô bị biểu hiện giả đối này làm cho mê muội, thật sự cho rằng bản thân sống tốt.
Nhưng tâm lý đọng lại, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, rốt cuộc có một ngày như cao ốc sụp đổ. Vết thương vùi lấp lâu ngày mưng mủ hôi thối bị xốc lên, cô mới phát hiện, hóa ra cô không sống khỏe được. Cô thật sự chịu đựng không nổi nữa.
"Em không cần chống đỡ, em còn có chị."
Cô tham lam mọi thứ thuộc về Hứa Nhược Tinh, giọng nói, thân thể, ôn nhu, tất cả mọi thứ.
Không nhớ rõ chính mình làm mấy lần, Tô Nghi chỉ nhớ rõ cuối cùng là Hứa Nhược Tinh ôm cô, nói: "Ngủ nào!"
Cô thực nghe lời nhắm mắt lại, cảm giác ngủ rất an ổn.
Dường như mơ thấy một giấc mơ có Hứa Nhược Tinh, nhưng khi tỉnh lại lại nhớ không ra, Tô Nghi có chút không vui.
Giọng Hứa Nhược Tinh nhẹ thổi vào tai: "Đêm nay lại nằm mơ là được."
Tô Nghi gật gật đầu, trước khi xuống giường hôn Hứa Nhược Tinh: "Đêm nay lại làm."
Hứa Nhược Tinh nghe được lời này giương mắt nhìn, cứ cảm thấy Tô Nghi nói lời này có ẩn ý gì khác.
Tô Nghi đã trước một bước đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong ra tới bắt đầu bận rộn trong bếp.
Lúc ngang qua phòng bếp còn ngửi được nhàn nhạt mùi hương đồ ăn, Tô Nghi nấu cháo, khi Hứa Nhược Tinh đi phòng vệ sinh, cô ấy ra ban công tưới nước cho hoa.
Vệ sinh xong liền ra đứng ở cửa, Hứa Nhược Tinh xa xa trộm ngắm cô ấy một cái.
Sườn mặt Tô Nghi nghiêm túc, biểu cảm bình tĩnh ánh mắt vững vàng.
Tuy rằng cô ấy trước kia cũng là như vậy nhưng Hứa Nhược Tinh vẫn là cảm nhận được sự khác biệt vi diệu. Cô cười cười, vào phòng thay đổi quần áo, cùng Tô Nghi ăn sáng: "Mấy giờ đi kiểm tra lại?"
"Hẹn buổi chiều ngày mai, em tự mình qua đó."
Biết Hứa Nhược Tinh rất bận, gần nhất còn có thảo luận vấn đề thuê mặt bằng cho cửa hàng mới.
"Chị nếu như không đi được sẽ bảo tiểu Trịnh đưa em đi."
Tô Nghi hơi hơi hé miệng: "Để buổi chiều ngày mai lại nói."
Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.
Hai người cùng nhau ăn sáng xong, cùng nhau tới công ty.
Còn chưa ngồi xuống ghế, Hứa Nhược Tinh đã thấy Lê Thần hấp tấp chạy vào văn phòng, cửa cũng quên gõ, mở miệng hỏi: "Hội đồng bình thẩm từ chối sản phẩm thiết kế của chúng ta?"
"Cậu như thế nào lại biết được?"
"Đã có tin tức truyền ra, sao lại thế này? Không phải chúng ta còn chưa nhận được thông báo sao?"
Xác thật còn chưa thấy thông báo đâu, nhưng Hứa Nhược Tinh cũng đoán được bảy tám phần.
"Nói chúng ta sao chép thiết kế của Hoài Hải?"
"Quả thực là ăn ốc nói mò!"
"Ai muốn sao chép của bọn họ? Hoài Hải làm chuyện xấu xa không gượng tay, sao chép thiết kế của người khác còn ít sao?"
Chỉ là mỗi lần đều bắt nhà thiết kế ra nhận, hoặc là áp xuống, không làm to chuyện, hiển nhiên lần này là muốn cho to chuyện, không cho hội đồng bình thẩm bên kia thông báo tới công ty, chính là cố ý.
"Uống ly trà bình tĩnh lại đã."
"Bình tĩnh không nổi."
Đôi mắt Lê Thần ửng đỏ, tối hôm qua, suy nghĩ kỹ lại cô vẫn là không đi Tô gia, chỉ là đứng ở bên ngoài nhìn vào. Chờ Tô Ngộ Nhiễm ăn xong cơm chiều ra tới, cô lái xe đi theo phía sau Tô Ngộ Nhiễm, giữ một khoảng cách không xa không gần. Cô biết Tô Ngộ Nhiễm biết cô ở phía sau, nhưng nếu cô vượt lên để chạm mặt lại biết phải nói gì?
Sự tồn tại của cô, có lẽ đối với Tô Ngộ Nhiễm, thật là một sự bối rối đi.
Tới dưới nhà của Tô Ngộ Nhiễm, Tô Ngộ Nhiễm vẫn theo lẽ thường nháy đèn. Lê Thần ngồi ở trong xe rơi lệ đầy mặt, một phút ấy rất muốn đi lên, nhưng cô nhịn xuống.
Trở lại chung cư một đêm, trời chưa sáng đã nghe thấy tin tức này, cô vội vã chạy tới công ty, Hứa Nhược Tinh lại khuyên cô bình tĩnh.
Lê Thần cầm ly nước ấm, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh đang quá mức bình tĩnh, cô hít sâu, mới thoáng bình ổn lại: "Cậu tính toán làm sao bây giờ?"
Nói tới đây Lê Thần nhíu mày: "Sẽ không phải Hoài Hải mua chuộc hội đồng bình thẩm đi?"
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Suy nghĩ cái gì đâu?"
Hoài Hải có năng lực đến đâu, cũng chen chân không nổi vào hội đồng bình thẩm, chủ tịch hội đồng là người bảo thủ, việc công xử theo phép công. Trước kia có một lần phát hiện công ty nọ cùng người bình thẩm lén có giao dịch, liền trực tiếp xóa tên người ấy trong hội đồng. Từ đó về sau công ty nọ cũng không được tham gia show diễn thời trang cố định nữa, sau đó công ty bị thua lỗ nặng, chậm rãi rời khỏi thị trường.
Một hành động chặt đứt ý định của những công ty muốn mua chuộc.
Đoàn bình thẩm không chỉ đơn giản là một phòng, còn có bộ tố giác cùng bộ điều tra, dù sao cũng là show diễn thời trang có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Hoài Hải nếu có thể chen chân đi vào, vậy SX căn bản không có tư cách nộp bản thiết kế lên.
Lê Thần suy nghĩ một lát liền gật đầu: "Cũng đúng, chúng ta đây cứ ngồi chờ như vậy sao?"
"Tớ hôm nay có hẹn Bùi Y Nhiên, cậu một lát nữa qua đây mở họp."
"Hẹn Bùi Y Nhiên?" Cô ấy mở to mắt nhìn Hứa Nhược Tinh: "Đừng nói cậu đoán được từ trước rồi nhé?"
"Chỉ là làm một chút chuẩn bị, cậu biết tớ không thích bị động."
"Vậy cậu cũng phải nói cho tớ biết chứ?" Lê Thần nói thầm: "Cậu gần đây có việc gì cũng chẳng nói tớ nghe!"
"Cậu gần đây không phải tâm trạng sa sút sao? Tớ còn muốn lần này kết thúc việc bận cho cậu nghỉ phép."
"Tớ? Cho tớ nghỉ sao?" Theo sau lắc đầu: "Không cần, tớ cũng không biết đi nơi nào."
"Cậu không muốn đi xem, cô ấy đang ở nơi nào sao?"
Lê Thần ngậm miệng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Tô Ngộ Nhiễm lần này ra nước ngoài, điểm dừng chân cũng không hỏi, không phải không muốn biết, mà là sợ chính mình chịu đựng không được nhớ nhung, sẽ bay qua đó.
"Kỳ nghỉ cứ quyết vậy đi, cậu muốn nghỉ ngơi cứ nói."
Văn phòng an tĩnh, Lê Thần dừng một chút, tay đặt ở trên trán, đáp: "Đã biết."
Hứa Nhược Tinh nhìn vài giây, tiếp tục công tác.
Lê Thần điều chỉnh lại tâm trạng, trợ lý gõ cửa văn phòng: "Hứa tổng, Bùi luật sư đã tới."
Lê Thần lập tức đứng dậy: "Đi thôi, cùng đi nhìn xem."