Giây phút hình bóng Hứa Nhược Tinh xuất hiện rõ ràng trước mặt, đôi mắt Tô Nghi liền đỏ lên, cô nắm chặt di động, cạnh di động cộm làm tay đau. Trái tim Tô Nghi hoảng sợ, ù tai đột nhiên tăng thêm, ong ong ong vẫn luôn vang, trong di động bác sĩ nói cái gì cũng nghe không thấy. Tựa như nhét hai cục bông lớn, tất cả mọi âm thanh trở nên mơ hồ, lại giống như cục bông kia nhét ở ngực cô, mở miệng đều khó khăn.
Tô Nghi ngồi yên tại chỗ, thân người phát run, Hứa Nhược Tinh xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước, chuyện cô sợ hãi nhất, vẫn xảy ra.
Sợ Hứa Nhược Tinh biết, sợ chị ấy tự trách.
Sợ Hứa Nhược Tinh không biết, không muốn lừa gạt chị ấy thêm nữa.
Hai luồng ý thức mỗi ngày ở trong cơ thể cô khắc khẩu như xé rách cô làm hai. Cô đau đớn không biết nên làm cái gì bây giờ, mặt Tô Nghi rắng bệch, như con rối bằng gỗ, ngơ ngác ngồi ở trên ghế cách Hứa Nhược Tinh mấy mét.
Cô nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Tinh, muốn nhìn dáng môi của Hứa Nhược Tinh, muốn nhìn một chút chị ấy sẽ nói cái gì, nhưng Hứa Nhược Tinh không mở miệng, mím môi, tựa hồ thực tức giận.
Bác sĩ tiến vào phòng khám bệnh nhìn đến các cô mắt to trừng mắt nhỏ, hai người nhìn nhau.
"Người nhà cũng tới." Xong đến trước mặt Tô Nghi: "Giấy khám bệnh có mang theo không?"
Cô đưa giấy khám bệnh ra, bác sĩ ngồi ở trước mặt xem chỗ trống ghi chép khám bệnh, hòa ái hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Ánh mắt Hứa Nhược Tinh rơi trên người Tô Nghi.
Hơi hơi hé miệng, vẻ mặt Tô Nghi không khỏi chút khẩn trương.
Bác sĩ thấy vậy, trấn an: "Hai người không cần quá khẩn trương, vấn đề tâm lý càng là khẩn trương càng là khó trị, nhẹ nhàng thôi."
Cô chậm rãi mở miệng: "Ù tai..." Đưa báo cáo kết quả lần trước đi kiểm tra ở bệnh viện thành phố cho bác sĩ: "Đây là kết quả kiểm tra lần trước."
Bác sĩ gật đầu, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Cô cũng ngồi đi."
Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người Tô Nghi, ánh mắt trầm tĩnh.
Tô Nghi quay đầu liếc nhìn người kia một cái, chỉ nhìn đến sườn mặt căng thẳng, đường nét cằm cũng lộ ra lạnh băng.
Nắm chặt tay, lòng bất ổn, rũ mắt, che giấu những suy nghĩ bất an đó.
Bác sĩ xem xong báo cáo, ngẩng đầu: "Đây là kết quả gần đây nhất sao?"
Tô Nghi lắc đầu.
"Vậy tình trạng bệnh gần đây thế nào?"
Tô Nghi nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Gần đây, càng nghiêm trọng."
Hứa Nhược Tinh cứng đờ thân người, nhắm mắt, Tô Nghi bệnh tình nghiêm trọng như vậy, bản thân lại không hay biết gì.
Nghiêng đầu nhìn qua thân hình người bên cạnh, trong lòng Tô Nghi khó chịu vô cùng, dạ dày quay cuồng, gắt gao nắm chặt túi xách, nhịn xuống cảm giác muốn nôn, bác sĩ lập tức hỏi: "Đau đầu à?"
Tô Nghi lắc đầu.
"Có buồn nôn hay không?"
Tô Nghi im lặng một lát, gật đầu.
"Thời gian ù tai thường dài bao lâu?"
"Hiện tại, thời gian càng ngày càng dài."
Ban đầu, đùng một cái thanh âm vang lên, sau đó chậm rãi nghe không thấy, chỉ có một phút hoặc là hai phút, hiện tại là cách vài phút. Tô Nghi đôi mắt ửng đỏ, nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ nghiêm túc ghi chép: "Trước khi vụ nổ xảy ra, có từng gặp vụ nổ nào tương tự như vậy chưa?"
Hứa Nhược Tinh quay đầu lại: "Là có liên quan đến vụ nổ mạnh sao?"
Tô Nghi căng chặt thân người.
Bác sĩ giải thích: "Khả năng vụ nổ chỉ là nguyên nhân dẫn đến, nguyên nhân chủ yếu còn phải tìm hiểu thêm, tình trạng tâm lý của Tô tiểu thư rất nghiêm trọng."
Hứa Nhược Tinh nhìn sang Tô Nghi, thế mà cô cái gì cũng không biết.
"Tô tiểu thư, tôi cần tìm hiểu thêm để chẩn đoán ra bệnh cho cô. Cô đi vào trước, tôi lập tức vào ngay."
Tô Nghi gật đầu, đưa mắt qua chỗ Hứa Nhược Tinh, làm như có chuyện muốn nói, nhưng ngại với bác sĩ ở chỗ này chưa nói ra khỏi miệng, cúi đầu đi vào phòng khám.
"Cô là gì của người bệnh?"
"Tôi là vợ cô ấy." Tiếng nói hơi nghẹn ngào, tận lực giữ cảm xúc bình tĩnh, nhưng nghe đến tình huống tâm lý nghiêm trọng, vẫn là trái tim đang run rẩy.
"Tô tiểu thư lúc đi học từng có ý định phí hoài bản thân, sau này còn có sao?"
Sợ kích thích đến cảm xúc Tô Nghi, nhận thấy Tô Nghi vừa rồi rất lo lắng bồn chồn, vì vậy bác sĩ mới hỏi riêng Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh sửng sốt, lắc đầu: "Tôi không biết."
Cô không biết Tô Nghi thời còn đi học có ý định như vậy, càng không biết hiện tại có hay không, như một bàn tay nắm chặt trái tim cô, khó thở, đau đớn.
"Cô ấy vào đại học còn tiếp nhận phụ đạo tâm lý, việc này cô cũng không biết sao?"
Hứa Nhược Tinh im lặng.
Hiển nhiên là không biết.
Bác sĩ gật đầu: "Cô ấy có thể là không muốn cô lo lắng. Nhưng nếu cô ấy lựa chọn tới bệnh viện, chứng minh cô ấy có ý thức tự cứu lấy bản thân, cũng không cần quá lo lắng. Cần để ý đến cô ấy nhiều hơn, thái độ đối với cô ấy cố gắng bình thường một ít. Người bệnh thông thường đều tương đối mẫn cảm. Cô càng là để ý, cô ấy càng thấy khẩn trương, như vậy không thể tốt cho quá trình chữa trị."
Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, sắc mặt tái nhợt cùng Tô Nghi không khác biệt lắm: "Tôi có thể làm cái gì?"
"Bên cạnh cô ấy nhiều hơn, làm tâm trạng cô ấy được thả lỏng, tốt nhất có thể tìm được nguyên nhân bệnh. Tôi xem ghi chép của bác sĩ tâm lý trước kia của cô ấy, cô ấy còn từng có mất trí nhớ."
Giọng nói so với vừa rồi càng thêm trầm thấp: "Mất trí nhớ không phải bởi vì tai nạn xe cộ sao?"
"Cái này nói không chắc, có người cảm xúc áp tới cực điểm, sinh ra bất cứ phản ứng gì cũng đều có khả năng, mất trí nhớ cũng tồn tại trong đó. Vấn đề tâm lý của cô ấy cũng là do kéo dài, nói không chừng có thế bởi vì nguyên nhân tâm lý gây ra."
Hứa Nhược Tinh ngây ngốc ngồi ở phòng khám bệnh.
Bác sĩ đi vào cùng Tô Nghi kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ rồi, trên hành lang có người đi qua đi lại. Hứa Nhược Tinh đột nhiên nghĩ đến Tô Nghi sau khi mất trí, cũng không quên cái gì cả, chỉ quên mỗi cô. Còn có tính cách của cô ấy như là một người đột nhiên chuyển biến thành một người khác, nói chuyện từ trước không hay nói, làm chuyện từ trước sẽ không làm.
Trước kia cô vẫn luôn quy tội cho nguyên nhân mất trí nhớ, thật ra, cũng không phải sao?
Có thể hay không là bởi vì áp lực quá lâu, thân thể cũng bắt đầu phản kháng?
Những lời này, những chuyện đó, là bởi vì giấu ở trong lòng thật lâu, lâu đến sinh bệnh, mới nhờ vào 'sinh bệnh' để nói ra? Tô Nghi rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tâm sự?
Hứa Nhược Tinh khó chịu không biết nói cái gì, những lời nói của bác sĩ cứ lặp lại tuần hoàn bên tai. Cô đi ra phòng khám bệnh, ngồi ở ghế dài bên ngoài hành lang.
Tô Nghi vẫn luôn ở phía sau phòng tư vấn, chậm chạp không ra tới. Di động của Hứa Nhược Tinh vang lên, là Lê Thần gọi điện thoại tới, hỏi cô không ở văn phòng mà đi nơi nào: "Tớ ở bên ngoài, một lát sẽ trở về."