Hà Khúc được Tô Nghi đưa đi sân bay, 10 giờ bay, cô lái xe đưa Hà Khúc đến sân bay, còn nghỉ tạm một lát, mới chậm rì rì lái xe đến bệnh viện.
Thật ra cô không ngừng nghĩ tới trường hợp gặp lại Chu Viện Viện.
Những tường thành dựng lên để ngụy trang, nhìn như là kiên cố không thôi, thật ra chỉ cần một lần đối mặt, sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cô còn nhớ rõ, khi đó từng gặp Chu Viện Viện một lần, là tiệc rượu cùng với Hứa Nhược Tinh.
Ngày đó ở khách sạn, cô thấy Chu Viện Viện xuất hiện ở phòng bên cạnh, trong nháy mắt, cô đờ đẫn, sững sờ đứng tại chỗ thật lâu cũng không trở về. Mỗi một câu Chu Viện Viện nói trong quá khứ, đều rõ ràng trước mắt. Những câu nói ấy như đang trào phúng cô, châm biếm cô, làm cô một bước cũng khó đi.
Trước nay không phát hiện bản thân hóa ra là dạng người ích kỷ ti tiện như vậy, nhân lúc Chu Viện Viện không ở đây ra tay cướp đi Hứa Nhược Tinh, dùng hợp đồng hôn nhân giả cột Hứa Nhược Tinh vào bên người.
Vô sỉ đê tiện.
Cô rõ ràng đã chuẩn bị tốt kế hoạch trở thành một người xấu, nhưng sau khi kết hôn với Hứa Nhược Tinh vẫn rất khó chịu. Cái cảm giác khó chịu từ trong xương cốt nảy sinh ra tới, cô biết cô không cách nào giả vờ như hoàn toàn không để bụng.
Cố tỏ ra lạnh lùng để Hứa Nhược Tinh được tự do.
Trong cuộc hôn nhân giả này, từ ban đầu cô nghĩ tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi. Sớm hay muộn cũng có một ngày, mộng sẽ tỉnh, cảnh đẹp ngày vui sẽ biến mất. Cô tháo nhẫn xuống, chỉ vì muốn nhắc nhở chính mình, đừng quá mức tham lam.
Khiến cô ngoài ý muốn chính là Hứa Nhược Tinh chưa từng nhắc tới Chu Viện Viện, dường như chưa từng gặp hay quen biết qua cô ấy.
Cô cũng không chủ động nhắc tới, làm bộ không biết.
Hết thảy yên bình đến giả tạo.
Cô lấy cớ đi công tác, buổi tối lén trở về nằm ở bên cạnh khi Hứa Nhược Tinh ngủ say, nghe tiếng hít thở nhè nhẹ, làm bộ lơ đãng ôm người kia một cái.
Giây phút ấy là toàn bộ hạnh phúc mà cô có được.
Mọi chuyện rốt cuộc vẫn chệch đường ray khi cô đột nhiên gặp tai nạn xe và mất trí nhớ.
Dừng xe ở cửa bệnh viện, cửa sổ xe nửa mở, gió mát thổi nhẹ thổi vào, cô đã thật lâu không có tâm phiền ý loạn như vậy. Giây phút biết mình bị mất trí nhớ, giây phút biết hai người chỉ là kết hôn trên hợp đồng, giây phút Hứa Nhược Tinh nói cho cô biết rằng cô đã có người mình thích, cô không có hoảng loạn như thế.
Nhưng hiện tại, khủng hoảng như vực sâu, nuốt chửng toàn bộ tâm trí cô.
Chu Viện Viện đã trở lại, Hứa Nhược Tinh biết không? Chắc biết rồi đi?
Tô Nghi gác tay ở bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn bên trong, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt thản nhiên. Bên tai ngẫu nhiên một chiếc xe bay nhanh, phát ra bóp còi như xé rách bên tai cô, ù tai càng ngày càng nặng. Bên ngoài đám đông chen chúc nhưng bên tai cô nghe không được một chút tiếng vang. Tựa như nhét vào rất nhiều rất nhiều bông, những thanh âm đó đều bị bao phủ ngăn trở bên ngoài, chỉ còn lại có tiếng bóp còi chói tai.
"Lộc cộc." Tiếng vang gõ lên cửa sổ xe, kéo lại tâm trí, Tô Nghi quay đầu, nhìn đến bên ngoài thấy Chu Viện Viện đứng đó.
Hô hấp có chút bị trói buộc, giọng nghẹn đi, Tô Nghi chớp mắt, bên tai không có chút âm thanh gì cả, cả người như rơi vào không gian hư vô, Chu Viện Viện gọi: "Tô Nghi?"
Người ngồi ở trong xe sắc mặt tái nhợt, Chu Viện Viện ý thức được không thích hợp, vội kéo cửa xe, đã bị khóa lại từ bên trong, nhanh chóng từ cửa sổ xe nửa mở thò vào, mở cửa xe.
Giây phút cửa xe mở ra, Tô Nghi như mới hít thở được không khí, bên tai nổ vang trong nháy mắt biến mất, bốn phía ầm ĩ lục tục truyền vào lỗ tai, hít thở vội vàng, nhìn về phía Chu Viện Viện, nói: "Cảm ơn."
Chu Viện Viện sắc mặt nghiêm trọng: "Cùng tớ vào đi, cậu sao lại thế này?"
Xem bộ dáng này, rất nghiêm trọng, lúc đọc qua báo cáo bệnh án hư hư thực thực của Tô Nghi, còn không dám xác định chắc chắn.
Trong trí nhớ, Tô Nghi thuộc về một mỹ nhân lạnh lùng, cái gì cũng không để bụng. Tuy rằng từng làm bạn cùng cô, nhưng giữa hai người cách một tầng màn mỏng. Tầng màn mỏng này càng khiến Tô Nghi thêm thần bí, bản thân cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu sự thần bí của người khác. Cho nên khi Tô Nghi không liên hệ nữa, Chu Viện Viện cũng không chủ động liên hệ Tô Nghi.
Nhưng muốn quên đi người bạn như vậy, cũng không dễ dàng, Tô Nghi thật sự quá loá mắt.
Loá mắt đến mức hai người tuy rằng chỉ là trường học nằm cạnh nhau, cũng có thể ở trong lớp nghe được một chút về tin tức về Tô Nghi.
"Nghe nói lớp bên cạnh có người tỏ tình Tô Nghi."
"Dũng sĩ nha! Thành công không?"
"Ngay tại chỗ... " làm cái động tác cắt cổ, tin tức kiểu vậy mỗi tuần đều có thể nghe được hai ba lần. Mỗi một hành động của Tô Nghi cũng hot đến độ sẽ xuất hiện ở trên confession trường học. Chu Viện Viện mỗi lần vào tìm tư liệu đều có thể nhìn thấy. Từng ngày từng ngày thay đổi, Tô Nghi càng thêm chín chắn, càng thêm bình tĩnh, cũng càng thêm xa cách.
Cũng có người hỏi Chu Viện Viện: "Hai người không phải bạn tốt sao, vẽ đường giúp tôi đi?"
Lúc đó cùng Tô Nghi đã không còn chút liên hệ gì nữa, nghe nói Tô Nghi đang chuẩn bị bản thảo thiết kế mang đi dự thi. Về sau này, càng lúc càng xa, trước khi tốt nghiệp thật ra có nghe nói Tô Nghi đi Desna. Ngày đó ở phòng bên cạnh ăn cơm, có chạm mặt một chút, vẫn là Tô Nghi lạnh nhạt trong trí nhớ, không có gì thay đổi.
Thời gian làm bạn bên cạnh Tô Nghi, vô cùng được ưu đãi, do đó mà sau ba năm trôi qua, liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Nghi.
Tô Nghi đi ở bên người Chu Viện Viện, Chu Viện Viện thay đổi rất lớn, trưởng thành trầm ổn hơn rất nhiều.
Ngày trước lúc hai người ở cạnh nhau, lời dạo đầu Chu Viện Viện thường dùng nhất chính là: "Hứa Nhược Tinh..."
Dường như sợ có người không biết, Hứa Nhược Tinh là bạn gái của cô ấy.
Ở cái phòng ngủ kia, lớp kia, trường học kia, người quen biết Chu Viện Viện đều biết, cô ấy có bạn gái vẫn, hai người thực ân ái, Chu Viện Viện rất yêu người đó.
Tô Nghi lại một lần nắm chặt nắm tay, suy nghĩ không ngừng.
Chu Viện Viện hỏi Tô Nghi: "Có phải nơi nào không thoải mái hay không?"
Tô Nghi lắc đầu: "Không có."
Dẫn Tô Nghi vào phòng khám bệnh, ngồi ở trước bàn làm việc, Chu Viện Viện mở ra máy tính, nói với Tô Nghi: "Nhập số trên di động đi cậu."
Tô Nghi cúi đầu ấn số, một lát sau ấn xong, Chu Viện Viện đưa tư liệu kỹ càng tỉ mỉ, hỏi: "Ban đầu có cái tình trạng này là khi nào?"
"Ngày hôm qua." Tô Nghi suy nghĩ một lát: "Hôm trước nữa."
Giải thích đến vụ nổ, Chu Viện Viện vẻ mặt trắng bệch: "To gan như vậy sao? Những người này điên rồi đi? Vậy cậu không có việc gì chứ?"
"Tớ không có việc gì." Tô Nghi vẻ mặt bình tĩnh, lại không dám tiếp nhận quan tâm như vậy, im lặng nghe Chu Viện Viện hỏi tiếp: "Vậy cậu hiện tại ở đâu?"
Tô Nghi mím môi, nói địa chỉ, Chu Viện Viện nhập vào trong máy tính, nhìn đến bên cạnh tình trạng quan hệ, mỉm cười: "Cậu kết hôn rồi à?"
Giọng nói có chút kinh ngạc.
Tô Nghi không phải dạng người cùng người khác thành lập mối quan hệ quá thân mật, Chu Viện Viện biết một phần tác động rất lớn đến từ ba mẹ nên Tô Nghi không nghĩ tới kết hôn.
"Ừm, tớ kết hôn rồi."
"Thật không thể tưởng tượng được." Nghĩ đến trước kia đi học, những bạn cùng lớp cấp ba đều nói Tô Nghi như vậy sợ là yêu đương cũng rất khó, đừng nói kết hôn, hiện tại lại kết hôn rồi.
"Vậy cậu khi nào dẫn vợ cậu lại đây, tình huống này...."
"Người ấy có thể không đến không?" Tô Nghi ngấng đầu hỏi, vẫn là giọng nói lạnh nhạt thường thấy.
Chu Viện Viện không nghe ra khác thường, gật đầu: "Không đến cũng không sao." Cho rằng hôn nhân của Tô Nghi không phải thực hạnh phúc, ngay cả loại chuyện này cũng không cho đối phương biết, đã điều trị cho rất nhiều người, thấy nhiều không trách: "Chúng ta vào bên trong kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ nhé? Cậu lúc này có thể đang hồi tưởng lại."
"Hồi tưởng?"
"Nói đơn giản chính là không ngừng lặp lại đoạn kí ức vụ nổ ấy, ở trong đầu đã hình thành phản ứng có điều kiện, chỉ cần âm thanh hơi lớn một chút sẽ phát sinh loại phản ứng này." Nhìn Tô Nghi: "Cho dù là xe bóp còi."
"Cậu sẽ không ngừng lặp lại kinh khủng cùng sợ hãi ngay lúc đó, đây là thân thể cậu đã hình thành phản ứng, yêu cầu trị liệu."
"Tại sao lại như vậy?"
Rõ ràng không phải sợ hãi đến vậy, như thế nào còn lặp lại hồi tưởng?
"Vấn đề tâm lý mỗi người mỗi khác, không nhất định chỉ có nguyên nhân do vụ nổ, cũng có thể chỉ là một sợi dây nổ cũng có thể khiến cậu trở nên như vậy."
Tô Nghi im lặng
"Tô Nghi, loại tình huống này không phải trường hợp đặc biệt, nếu không trị liệu sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, khả năng tự chữa lành rất thấp."
Cô gật gật đầu nói: "Vậy Làm kiểm tra đi."
Chu Viện Viện bảo Tô Nghi đi nộp phí, dẫn cô ra sau phòng kiểm tra, công tác rườm rà, từ hỏi chuyện đến dụng cụ kiểm tra, cuối cùng ngưng hẳn ở cảnh tượng vụ nổ ấy.
Sau một lúc suy nghĩ đầu nhức nhức đau, bên tai nổ vang không ngừng, những ký ức nổ thành từng mảnh nhỏ, làm cô không thể nào chịu nổi.
Từ phòng kiểm tra đi ra ngoài, Chu Viện Viện bảo cô ngồi đợi chờ kết quả.
Ngồi ở ghế dài, cúi đầu khảy di động, không ngoài ý muốn, rất muốn gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh.
Tai trái tràn ngập tiếng nói cười của Chu Viện Viện: "Tô Nghi, cuối tuần này tớ muốn về nước một chuyến, cậu muốn cùng nhau trở về hay không? Để tớ giới thiệu cậu với chị Nhược Tinh."
Tai phải là Hứa Nhược Tinh nhẹ giọng gọi cô: "Tô Nghi."
Chỉ là hai chữ, đủ để cô mê mẩn cả đời.
Tô Nghi nhắm mắt, Chu Viện Viện dẫm lên giày cao gót đi ra: "Cậu hiện tại công việc còn rất bận sao?"
"Làm sao vậy?"
"Cái tình huống này của cậu rất nghiêm trọng, tớ kiến nghị mỗi ngày đều lại đây chữa trị trước, nếu cậu không có nhiều thời gian, cách ngày lại đây cũng được. Đợi lát nữa tớ viết đơn thuốc cho cậu, cậu uống trước, có bất luận vấn đề gì phải nói với tớ."
Nhìn Chu Viện Viện đưa đơn thuốc, cúi đầu tiếp nhận, Chu Viện Viện phía sau còn có người bệnh nên Tô Nghi cũng không ở lại lâu. Ra khỏi tòa nhà bệnh viện cô ngẩng đầu, nắng gắt như lửa, chiếu lên đầu người cảm giác rát rát. Bỏ thuốc vào trong túi xách, đi vào gara, đến gần xe thì di động đột nhiên vang lên, cô cúi đầu, là Hứa Nhược Tinh.
Không lập tức ấn trả lời, mà là để điện thoại kêu một lát, sau khi lên xe mới tiếp điện thoại.
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Ở đâu vậy?"
Tô Nghi dừng một chút: "Em ở công ty, làm sao vậy?"
Hứa Nhược Tinh dừng lại bước chân định đến gần xe, nhìn về phía chiếc xe hơi cách đây mấy mét, Tô Nghi mới vừa lên xe, chính mình đã thấy, vì sao phải lừa gạt?
Mày Hứa Nhược Tinh nhíu thật chặt: "Không có việc gì."
"Buổi chiều về công ty à?"
"Buổi chiều trở về."
"Vậy chờ chị về công ty rồi nói tiếp."
Hứa Nhược Tinh treo điện thoại, Lê Thần xa xa thấy, đi nhanh mấy bước đến bên người, nhìn đến sắc mặt không được tốt cho lắm, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tớ vừa mới thấy Tô Nghi."
"Tô Nghi? Em ấy làm sao vậy?" Dứt lời lại nói tiếp: "Tớ ngày hôm qua cũng là gặp em ấy ở bệnh viện."
"Ngày hôm qua thấy em ấy? Em ấy tới bệnh viện làm gì?"
Lê Thần không nghĩ nhiều, nói: "Em ấy nói là tới gặp bạn, cậu không biết sao?"
Hứa Nhược Tinh nắm chặt di động, mím môi, vẻ mặt có chút không vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT