Lê Thần hành động nhanh không nói, Tô Nghi hành động cũng rất nhanh. Buổi sáng liền ở thông báo với thành viên trong tổ cô sắp muốn từ chức, hơn nữa để Hoàn tỷ trợ giúp cô sắp xếp lại tài liệu, thứ hai giao cho phòng nhân sự. Đồng nghiệp tổ một đều buồn buồn, kêu trời khóc đất: "Tổ trưởng, chị thật sự phải đi sao?"

"Tổ trưởng, tại sao chị tự nhiên muốn từ chức?"

"Tổ trưởng, chị dẫn em đi cùng với!"

Thật ra đồng nghiệp, vì sao tổ một ở Hoài Hải được ưu đãi nhiều như thế, hơn phân nửa đều là bởi vì có Tô Nghi. Tô Nghi tuy rằng chỉ là một tổ trưởng, nhưng mà, là người thiết kế tài năng nhất, lần nào tham dự những show diễn thời trang lớn, không phải tác phẩm của Tô Nghi?

Đây cũng là lí do tại sao Tô Nghi trước kia tính tình vốn lạnh nhạt, không dễ ở chung, nhưng không có người nào dám xa lánh cô.

Tổ một được rất nhiều ưu đãi, trước kia mở họp mà nói tôi thuộc tổ một, trên mặt dường như phát sáng. Mọi người như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày Tô Nghi sẽ từ chức.

Như thế nào đột nhiên từ chức?

Trước kia bao nhiêu công ty muốn mời Tô Nghi, cô đều không chút biểu cảm thái độ gì, lần này lại...

Chẳng lẽ là do show thời trang vừa rồi sao?

Các thành viên trong tổ dường như cũng hiểu được tâm trạng của Tô Nghi, các cô bị phủ định từ chối tác phẩm cũng thấy vô cùng khó chịu. Liên hoan ngày đó cảm xúc đi lên, mọi người đều không dễ chịu. Tô Nghi làm tổ trưởng, chắc chắn càng không vui, không nghĩ tới có một ngày Tô Nghi rời đi Hoài Hải. Không phải bởi bên ngoài trả giá cao hơn, mà do Hoài Hải tự thân làm ra tự chuốc lấy họa.

Hoàn tỷ đồng cảm được tâm trạng của Tô Nghi, cũng không khuyên cô, nói: "Trước thứ hai chị sẽ chuẩn bị xong cho em."

Tô Nghi trả lời: "Vậy làm phiền chị."

Hoàn tỷ theo hai tổ trưởng, thời gian ở Hoài Hải làm thư ký phòng thiết kế cũng tương đối dài, trước giờ luôn cảm thấy, thiết kế yêu cầu cảm hứng là không thể nghi ngờ, nhưng Hoài Hải nhất định phải xen vào. Tô Nghi có thể nói ra đề nghị kia làm mọi người vô cùng ngạc nhiên, ai không biết được cô đang chờ ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế. Vì thế ngay từ đầu cô cũng khuyên Tô Nghi, chờ đến show diễn thời trang tiếp theo lại đưa ra đề nghị này cũng được, trước hết ngồi vững trên cương vị mới đã, nhưng Tô Nghi rất quả quyết: "Không có vị trí có thể ngồi vững mãi mãi được."

Trực tiếp cùng đơn giản như vậy, trước kia Tô Nghi không có cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, cả người lạnh lẽo giống một khối băng, không ai dám đến gần, cô cũng không dám, cho nên hiện tại mới có thể đưa ra đề nghị lần này.

Cừ tổng không đồng ý hoàn toàn nằm trong dự kiến.

Tô Nghi sẽ từ chức lại nằm ngoài dự kiến.

Sợ là Cừ tổng chẳng thể thuyết phục được.

Cừ tổng không nghĩ tới nhanh như vậy, thu được tin tức Tô Nghi muốn từ chức, hắn quăng cái cốc trên bàn: "Cô ấy đi đâu?"

"Trước mắt không có nghe được tiếng gió, có thể là đi SX." Trợ lý cung kính đứng ở cách mấy mét, thiếu chút nữa bị ném cái cốc vào người, cúi đầu, mặt bị đọa đến trắng bệch.

Cừ tổng tối sầm khuôn mặt, nói với hắn: "Liên hệ với Tô Trường Hòa cho tôi."

Trợ lý vội đi ra ngoài.

Tô Nghi ngồi ở trong xe, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Em trước kia có thường xuyên đến nhà chị chơi không?"

"Không hay đến lắm. Trước kia chúng ta đều rất bận."

Cho nên chỉ có ngày lễ ngày tết trở về, làm bộ diễn cho hai người lớn nhìn.

Tô Nghi gật đầu: "Vậy mẹ chị thích cái gì?"

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ: "Mẹ không có gì đặc biệt yêu thích, ngày thường thích đủ loại hoa."

"Trồng hoa ạ? Em cũng không hiểu về hoa cho lắm."

Nhìn dáng vẻ cô bối rối Hứa Nhược Tinh cười: "Chị trước kia cũng không hiểu, không có sao cả."

"Em trước kia thường hay tặng gì cho ba mẹ vậy?" Tô Nghi hỏi thực cẩn thận, một đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh bị cô nhìn đến độ lái xe không được an tâm, đôi tay nắm tay lái, lòng bàn tay cọ xát, nghe Tô Nghi hỏi chuyện: "Trước kia em thường xuyên tặng trái cây, hoặc là một ít đồ dinh dưỡng."

"Em đây trước kia thật không hiểu chuyện." Tô Nghi nói: "Đáng ra nên tặng đồ mà ba mẹ yêu thích."

Cô bộ dáng này.

Hứa Nhược Tinh có chút buồn cười: "Không cần nghiêm túc như vậy, thoải mái là được."

Còn nói hai người đều đã kết hôn hai năm, mẹ cô cũng không phải rất để ý đến những món quà được tặng.

"Chúng ta đi chợ hoa xem đi chị?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Hiện tại sao?"

"Đã muộn rồi ạ?"

"Cũng có thể đi."

Gần ngay cạnh chỗ ba mẹ cô ở cũng có một chợ hoa.

Lúc trước vì mẹ cô thích trồng hoa nên lúc đi mua nhà cũng chú ý điểm này, liền mua ở cạnh chợ hoa. Hứa Nhược Tinh dẫn Tô Nghi đến chợ hoa cỏ, xung quanh tập trung rất nhiều người, các cô đều không phải thực hiểu về hoa. Hứa Nhược Tinh hiểu biết về hoa chỉ nhiều hơn một chút so với Tô Nghi, hai người đi vào đã nghe chủ tiệm một trận lừa dối: "Hoa này đem tặng là tốt nhất, ý nghĩa sâu xa, thường xanh thường xanh, muôn đời xanh tươi, thích hợp để tặng quà."

Tô Nghi nhỏ giọng hỏi cô: "Mẹ chị thích không?"

Một câu làm Hứa Nhược Tinh ngây ngốc.

Cô cũng không biết.

Nhân lúc cô ấy cùng chủ tiệm thảo luận, Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn về cho mẹ, mẹ liền trả lời ngay: "Mua cái gì mà mua, đừng mua nhiều thứ, mẹ còn cần cái gì, mẹ tự mình đi mua, các con cũng đừng tiêu tiền hoang phí."

Hứa Nhược Tinh: "Con cũng nói không mua, nhưng Tô Nghi nói muốn mua cho mẹ."

Mẹ cô trả lời một emoji gương mặt tươi cười, gửi ghi âm tin nhắn đến: "Tô Nghi muốn mua à, vậy con nhìn xem rồi mua một chút mấy loại hoa thường hay để bàn, rất rẻ."

Cô còn chưa kịp trả lời, mẹ cô lại gửi tin nhắn tới: "Con cùng Tô Nghi hiện tại tình cảm thắm thiết nha? Đều bắt đầu khoe ra với mẹ rồi."

Khoe ra với mẹ sao?

Hứa Nhược Tinh nghe câu nói như thế nắm chặt di động, cô giống như không có phát hiện, trong tiềm thức liền nói như vậy. Cô quay đầu nhìn Tô Nghi, cô ấy đang cùng chủ quán dò hỏi chủng loại hoa, sườn mặt nghiêm túc, thật xinh đẹp.

Có chút không rời được mắt.

Di động lại có tin nhắn gửi tới, click mở, là giọng nói của mẹ, nói gì đó mà cô giống như nghe thấy được, lại giống như không nghe rõ, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Tô Nghi.

Thẳng đến khi Tô Nghi quay đầu: "Vợ ơi?"

Hứa Nhược Tinh lấy lại tinh thần: "Sao thế?"

"Em mua cái này được không? Nghe nói có thể nở ra màu lam, em còn chưa từng nhìn thấy hoa màu lam bao giờ."

Hứa Nhược Tinh xem trên tay cô ấy ôm một gốc cây hoa, dùng chậu cây màu đỏ nhạt, còn chưa tới mùa nở hoa. Tô Nghi hiển nhiên vô cùng yêu thích, ngó trái ngó phải chậu hoa, biểu cảm thực vừa lòng.

"Hoa này giá bao nhiêu?"

Chủ quán nhìn hai người cười: "Bình thường bán 320 tệ, tính cho hai cô 300 tệ."

Tô Nghi đối với giá cả hoa cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng cảm thấy 300 tệ mua một gốc cây hoa thì hơi đắt, cô nhăn mày lại: "Chị, nên mua nữa không?"

Hứa Nhược Tinh nhìn chủ quán: "Quá đắt, chúng tôi không mua đâu."

Tô Nghi có chút luyến tiếc.

Cô cầm bình hoa trên tay cô ấy trả lại, chủ quán vội vàng nói: "Ôi, có thể mặc cả mà, cô nói cái giá, có thể bán tôi liền bán."

Cô ấy nhìn cô, lại nhìn về phía bồn hoa kia, đáy mắt có chút luyến tiếc.

Hứa Nhược Tinh bất đắc dĩ lôi kéo tay cô ấy, đi ra ngoài, chủ quán theo sát lại tiếp tục thượng lượng: "Ôi, trả giá được mà!"

Lúc này cô mới dừng lại, nhìn về phía chủ tiệm: "Một trăm năm mươi bán hay không?"

Chủ quán líu lưỡi: "Như thế nào trả giá như vậy được?! Vốn tôi bỏ ra đã hơn hai trăm rồi."

Hứa Nhược Tinh: "Chúng tôi lại đi tiệm khác nhìn xem."

Tô Nghi đi theo phía sau Hứa Nhược Tinh, mắt thấy các cô muốn đi ra ngoài, chủ quán nói: "Hai trăm, thấp nhất hai trăm, thấp nữa liền không thể bán."

Hứa Nhược Tinh quay đầu: "Một trăm bốn mươi."

Chủ quán nóng nảy: "Cô như thế nào còn thấp hơn vậy?! Vốn dĩ liền không phải thứ dễ kiếm được tiền."

"Tôi nhớ ra rồi, mẹ tôi lần trước mua hoa ở cửa hàng này, chỉ với giá một trăm hai mươi?"

"Mẹ cô?"

"Đúng vậy." Hứa Nhược Tinh chỉ vào khu nhà bên cạnh: "Là khu này, tôi mua về cũng chỉ tặng cho mẹ, nếu là mua đắt, bà ấy khẳng định muốn tới tìm ông."

Khu nhà bên cạnh xác thật rất nhiều người trồng hoa, biết giá cả, chủ quán thay đổi sắc mặt, cười cười rồi hạ giọng: "Vậy trùng hợp quá, tôi cũng sống trong khu này, mẹ cô ở tòa nhà nào?"

"Tòa số 15." Cô đối đáp trôi chảy: "Chính giữa nơi đó."

"Ôi chao, tôi ở phía trước, là hàng xóm, ôi là hàng xóm sao, xin được chiếu cố nhiều, hoa này một trăm tư liền một trăm tư, lần sau lại đến chỗ tôi mua tiếp."

"Được."

Tô Nghi nhìn cô trả giá xong vẻ mặt hơi kinh ngạc nhìn, thẳng đến lúc trả tiền đi ra ngoài, mới nói: "Vợ ơi, chị thật giỏi, trả còn có một nửa giá ban đầu."

Nói xong lại hỏi: "Mẹ chị thật sự từng mua hoa ở tiệm này sao?"

"Đương nhiên không." Hứa Nhược Tinh thấy dáng vẻ cô ấy sùng bái mình không hiểu sao có chút vui, cảm giác ngọt ngào lan tràn, cô giải thích: "Nơi này bán giá cả luôn luôn đều phải giảm một nửa, chị trước kia có thấy mẹ đi mua đồ chợ này."

Tô Nghi gật đầu, còn không quên khen: "Chị giỏi quá."

Hứa Nhược Tinh được cô ấy khen khóe miệng khẽ nhếch, hai người xuyên qua chợ hoa lại đi mua cho ba cô chút đồ dinh dưỡng. Lúc sắp đến cửa nhà, cô nhận được điện thoại của thư ký, nói với Tô Nghi: "Đi vào trước đi, chị trả lời điện thoại."

Tô Nghi gật gật đầu, Hứa Nhược Tinh cầm di động đi đến bên cạnh, nghe được thư ký nói: "Hứa tổng, vừa rồi Hoài Hải bên kia có tin tức, nói không đồng ý giải hòa."

"Bùi luật sư nói như thế nào?"

"Bùi luật sư nói, tư liệu toàn bộ đều chuẩn bị xong xuôi, có thế mở phiên toà bất cứ lúc nào, Hoài Hải bên kia không tiếp nhận giải hòa, đại khái tuần sau sẽ mở phiên toà."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Tôi đã biết."

Cô tắt điện thoại, thấy Lê Thần gửi tin nhắn cho cô, dò hỏi Hoài Hải cùng X-S kiện tụng, Hứa Nhược Tinh: "Tin tức nhanh như vậy?"

Lê Thần: "Có thế không nhanh sao? Vừa mới trong nhóm đều đang nói về chuyện này, cậu dự định xử lý như thế nào?"

Hứa Nhược Tinh: "Đương nhiên là gặp nhau ở tòa án."

Lê Thần: "OK!"

Cô không trả lời, quay đầu nhìn Tô Nghi vẫn không nhúc nhích, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách: "Như thế nào không đi vào?"

"Chị không nói là đi nhà nào."

Hứa Nhược Tinh thật ra đã quên, Tô Nghi không nhớ gì, mặt có chút áy náy: "Nhà ở chính giữa kia."

Tô Nghi gật đầu, đi vào nhà chính giữa, là nhà vườn, cửa có cái sân, trồng đầy hoa, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp. Hứa mẹ đang đứng ngoài cửa, trông thấy Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh vội tiến lên: "Vào đây con."

Nói xong nhìn về đồ vật trên tay Tô Nghi, trách cứ Hứa Nhược Tinh: "Như thế nào cũng không biết hỗ trợ xách giúp con bé, Tô Nghi mới vừa tai nạn xe cộ, sức khỏe còn chưa bình thường lại đâu."

Tô Nghi cười: "Không có việc gì..." Dừng một chút: "Mẹ, chị ấy hôm nay đau lưng, không thích hợp xách đồ vật."

"Đau lưng sao?" Hứa mẹ vội vàng hỏi: "Như thế nào lại đau lưng? Nghiêm trọng không?"

"Không có việc gì, tối hôm qua con không ngủ đúng tư thế."

Nghe được cô nói không ngủ đúng tư thế, Hứa mẹ không còn lo lắng, thay đổi thành cảm xúc khác, nhìn Hứa Nhược Tinh không nói lời nào.

Tô Nghi đi phía trước hai bước, đứng ở bên cạnh chậu hoa, trước mặt là một gốc cây hoa nở rộ màu trắng, xinh đẹp, mùi hoa thực độc đáo, nhìn vô cùng chăm chú.

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Ba đâu mẹ?"

"Ba con mới vừa đi trên đường, chuẩn bị mua con gà." Bà nói: "Hai con không phải đều thích ăn gà ở tiệm ấy sao."

Hứa Nhược Tinh gật đầu.

"Trong nồi còn đang nấu thịt sườn, con lát nữa uống thêm hai chén, bổ sung dinh dưỡng, ngày thường nhìn khỏe khoăn như rồng hổ, như thế nào sức khỏe lại kém như vậy?"

Hứa Nhược Tinh không biết giải thích thế nào, cô giật giật lưng nói: "Con chỉ là ngủ không đúng tư thế thôi mà."

Hứa mẹ xua tay: "Mẹ còn không hiểu mấy đứa trẻ tuổi hay sao, cái gì tư thế không tư thế."

Lời này nghe như thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Cô vừa định mở miệng thì Hứa mẹ đã nói: "Mẹ đi đến nhà hàng xóm xin ít rượu thuốc, trở về xoa bóp một chút là đỡ."

"Mẹ."

Hứa mẹ thực hiểu biết: "Yên tâm, mẹ hiểu, mẹ sẽ không nói bậy."

Hứa Nhược Tinh nghe được lời này, mặt đều đen lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play