Cô cũng mọi người cùng nhau đi ăn lại nghĩ đến Hứa Nhược Tinh phỏng chừng còn không có ăn cơm đâu liền tới tìm, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ăn ở công ty?"
"Ăn ở căn tin?" Tô Nghi nói: "Được ạ, em từng ăn cơm ở công ty chị bao giờ chưa?"
Hứa Nhược Tinh nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Chưa."
Tuy rằng cô không phải muốn cho Tô Nghi ăn cơm ở trong công ty, nhưng lại thấy Tô Nghi đang rất thích thú, nói: "Vậy cũng được, công việc của chị xong chưa? Chúng ta cùng đi."
Hứa Nhược Tinh nhìn thời gian trên di động, gật đầu: "Ừm."
Nhà ăn là ở lầu hai, theo hình thức buffet, đang giờ cơm, đã có không ít người lấy cơm ngồi ăn, trông thấy Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh tiến vào vô cùng kinh ngạc: "Hứa tổng?"
"Bên cạnh người kia chắc là vợ của chị ấy."
"Tô Nghi, nhà thiết kế của Hoài Hải, rất đỉnh."
"Người kia chính là Tô Nghi sao?"
Mọi người bàn tán, Hà Khúc ngồi vào ghế, nghe các cô bàn luận: "Nghe nói quen biết Hứa tổng của chúng ta thông qua xem mắt, xong rồi kết hôn luôn."
"Sao không vào làm cho công ty chúng ta vậy?"
"Không biết, có người nói hai người quan hệ tốt, có người nói hai người họ quan hệ không tốt cho lắm, ai biết được."
Hà Khúc suy nghĩ, ngày đó cô ngồi trên xe, thái độ Tô Nghi đối với Hứa Nhược Tinh rất yêu thương ân ái, khi ấy cảm xúc của cô không tốt mới quên mất nói một câu cảm ơn tử tế.
Cô nắm chặt chiếc đũa, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Nghi.
Tô Nghi dựa vào bên người Hứa Nhược Tinh, nói: "Nhiều món quá đi."
Nhà ăn buffet của các cô, có đồ ăn Trung Quốc cũng có cơm kiểu Âu, lựa chọn rất nhiều. Tô Nghi chọn xong lúc sau nhìn đến bên kia còn có nước đào, cô không còn tay cầm, kêu: "Vợ ơi."
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Tô Nghi nói: "Em muốn uống cái kia."
Hứa Nhược Tinh đi qua đó, giúp cô cầm một ly, Tô Nghi nhìn cô cười, người trong nhà ăn làm bộ ăn cơm, từng người làm chuyện của mình, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi hai người.
Tô Nghi không để bụng ánh mắt của người khác, ngồi xuống xong cô nhấp một ngụm đồ uống, nói với Hứa Nhược Tinh "Rất ngon, chị có uống không?"
Cô cười rộ lên đôi mắt có một chút nheo lại, hôm nay có đeo kính áp tròng, màu mắt nâu nhạt, thật xinh đẹp. Có chút giống với con mèo ngày xưa Hứa Nhược Tinh nuôi khi còn nhỏ, lông xù xù, kêu một tiếng meow làm nũng, lơ đãng bổ nhào vào trên người cô, như vừa rồi lúc đẩy cửa ra làm tim cô đập thình thịch.
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.
Tô Nghi kỳ quái liếc nhìn cô một cái, kêu: "Vợ ơi?"
"Sao thế?" Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, nhìn Tô Nghi đưa đồ uống cho cô, đám đông nhìn chăm chú, cô thanh thanh giọng, cúi đầu ngậm lấy ống hút của Tô Nghi.
Ngọt, cô có chút hoảng hốt.
Mọi người thấy hình ảnh như vậy đồng loạt moi di động: "Cái gì mà quan hệ không tốt, nói bừa!"
"Sếp tổng trước mặt mọi người phát cơm chó làm sao bây giờ?"
"Hứa tổng cùng Tô Nghi đều thật xinh đẹp nha."
Điểm này thật ra không hề khoa trương, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh vốn đã có khí chất, ngồi cùng nhau vô cùng đẹp đôi. Lê Thần vào nhà ăn liền thấy các cô, chọn xong đồ ăn bưng qua đó, tò mò hỏi: "Tô Nghi như thế nào tới đây?"
Tô Nghi nhìn về phía cô ấy, không chút biểu cảm giải thích: "Tìm vợ em ăn cơm."
Lê Thần buồn cười.
Buổi sáng cùng nhau đi làm, giữa trưa lại muốn hẹn cùng nhau ăn cơm, như thế nào? Đến thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt rồi sao?
Hứa Nhược Tinh dùng mũi chân chạm vào cô, Lê Thần che giấu ý cười, nói: "Ồ ồ."
Tô Nghi nhìn cô.
Thấy hai người đều nhìn mình, Lê Thần đầu hàng: "Tìm vợ em ăn cơm là chuyện tốt, Nhược Tinh thường xuyên ăn cơm trễ giờ."
Tô Nghi lại nhìn Hứa Nhược Tinh: "Phải không?"
Hứa Nhược Tinh bật cười, thực sự có chút ảo giác bị bắt chẹt, cô nói: "Cũng không có thường xuyên, ngẫu nhiên thôi."
"Ngẫu nhiên cũng không được." Tô Nghi nói: "Ăn cơm không đúng giờ sẽ dẫn đến đau dạ dày, không tốt cho sức khỏe." Cô nhìn về phía Lê Thần: "Về sau chị ấy không ăn cơm, chị có thể nói cho em không?"
Câu hỏi làm Lê Thần ngốc ở đó.
Này vẫn là Tô Nghi lạnh như băng trước kia sao?
Này vẫn là Tô Nghi trước kia cách xa người khác ngàn dặm sao?
Này nơi nào là Tô Nghi nữa! Này giống như một bé mèo đáng yêu nhất thế giới đi!
Lê Thần chớp mắt, nói: "Có thể."
Tuy rằng vào ngày hôm trước Hứa Nhược Tinh dẫn Tô Nghi tới công ty, cô đã biết tính cách Tô Nghi thay đổi. Lúc ấy bị khiếp sợ, hiện tại cảm giác đó không giảm, Lê Thần quay qua phía Hứa Nhược Tinh, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Hứa Nhược Tinh không để ý tới cô ấy, Lê Thần không nín được, gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh: "Ý là tớ về sau có thể tìm vợ cậu để mách lẻo rồi?"
Hứa Nhược Tinh: "Biến ngay."
Gửi xong lại gửi thêm: "Đừng quấy rầy em ấy."
Chậc chậc chậc.
Lê Thần ăn đồ ăn đều cảm nhận được vị ngọt của cơm chó, gửi lại: "Đã biết."
Gửi xong lại hướng Tô Nghi, hỏi: "Tô Nghi, em có hứng thú tới công ty bọn chị hay không?"
Muốn cướp người cũng không có ai trắng trợn táo bạo như thế, Lê Thần là người đầu tiên.
Tô Nghi đang ăn cơm chợt khựng lại, ngẩng đầu, nhìn cô lại nhìn Hứa Nhược Tinh, phút chốc mà hỏi: "Em trước kia trả lời chị như thế nào?"
Đột nhiên nói giọng bình tĩnh lại, Lê Thần còn tưởng rằng những lời này chọc đến trí nhớ của cô ấy, tưởng rằng Tô Nghi khôi phục ký ức, cô châm chước nói: "Em trước kia nói không có kế hoạch chuyển sang công ty khác."
Tô Nghi gật gật đầu, không nói chuyện.
Lê Thần nhìn Hứa Nhược Tinh, bị cô trừng mắt, Lê Thần nói: "Vậy hai người ăn đi, tớ còn có cuộc điện thoại cần trả lời."
Cô bưng khay cơm cầm di động xoay người sang một cái bàn bên cửa số.
Tô Nghi ăn một lát, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, hỏi cô: "Em trước kia vì cái gì không tới công ty chị làm?"
Hứa Nhược Tinh không nghĩ cô còn đang suy nghĩ vấn đề này, trầm ngâm vài giây, lắc đầu: "Chị cũng không rõ lắm, em trước kia không nói một lời nào về chuyện này."
Tô Nghi gật gật đầu.
Hứa Nhược Tinh liếc mắt nhìn cô, Tô Nghi đúng là chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện công việc.
Lê Thần thật ra mời cô vài lần, có một lần cô nhớ rất rõ ràng, Lê Thần kích động nói: "Em ấy đột nhiên nói sẽ xem xét!"
"Suy xét xem xét kìa! Không có từ chối tớ, cậu nói xem vợ cậu có phải muốn tới công ty chúng ta làm rồi hay không?"
"Hay là cậu thì thầm xin em ấy, để em ấy đến đây đi, cho em ấy vào làm giám đốc thiết kế."
Đó là ở buổi tiệc lần trước, các cô hợp tác cùng một công ty, nay công ty ấy mời các cô đi ăn cơm. Cô dẫn theo Tô Nghi, Lê Thần kéo Tô Nghi nói nửa ngày chuyện đổi công ty. Tô Nghi nói có thể suy xét, Lê Thần sung sướng phấn khỏi, bởi vì Tô Nghi dễ dàng sẽ không nhả ra, cô nói sẽ xem xét thật sự đại khái đã có suy nghĩ muốn đi sang công ty khác. Chính là không biết vì điều gì, sau buổi tiệc ấy, Tô Nghi lại uyển chuyển từ chối Lê Thần.
Liền bởi vì việc này, Lê Thần nghĩ trăm lần cũng không ra: "Chắc chắn nơi nào xảy ra sai lầm, Nhược Tinh cậu cẩn thận ngẫm lại."
Hứa Nhược Tinh hoài nghi Tô Nghi bị Lê Thần hỏi phiền, mới nói để cô ấy xem xét. Lê Thần lại không tin, một hai phải bắt cô suy nghĩ ngày đó đã xảy ra chuyện gì. Hứa Nhược Tinh sau này nghiêm túc nghĩ nghĩ, đúng là có chuyện xảy ra.
Ngày đó, Tô Nghi làm rơi mất nhẫn kết hôn.
Lúc trở về cô nhìn đến Tô Nghi vẫn luôn ngồi ở trước gương, khó hiểu: "Em làm sao vậy?"
Tô Nghi nói: "Mất nhẫn rồi."
Cô hỏi: "Rơi chỗ nào?"
Tô Nghi lắc đầu: "Em cũng không biết."
Nói xong quay đầu nhìn cô, lúc lâu sau mới nói: "Thôi bỏ đi."
Cô bị Tô Nghi nhìn không thể hiểu được, vẫn chạy đi khách sạn bên kia hỏi, không có bất luận dấu hiệu phát hiện ở đâu, lúc trả phòng cô còn kiểm tra lại phòng một lần, cũng không có.
So sánh với cô, Tô Nghi thản nhiên hơn rất nhiều, trả phòng xong liền rời đi, không có bất luận cái gì lưu luyến.
Có đôi khi Hứa Nhược Tinh suy nghĩ, có lẽ là vì không quá để ý, cho nên mới có thể đi dứt khoát như vậy, ngược lại cô ở trong phòng tìm kiếm thật lâu.
"Vợ ơi?" Tiếng nói của Tô Nghi trong veo kéo lại dòng suy nghĩ của Hứa Nhược Tinh, bóng lưng lạnh nhạt cùng với người trước mặt trùng hợp, bị Tô Nghi trước mắt đánh vỡ, Tô Nghi quơ quơ tay: "Vợ, chị đang suy nghĩ chuyện gì thế?"
Hai người ra khỏi nhà ăn, ngoài cửa đồng nghiệp tốp năm tốp ba đứng, ánh mắt lưu luyến ở trên người các cô.
Tô Nghi theo bản năng hướng gần bên người Hứa Nhược Tinh. Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, Tô Nghi có một chút lo lắng, đây là phản ứng thân thể bình thường khi đối mặt với hoàn cảnh xa lạ hoàn toàn mới.
Hứa Nhược Tinh vừa định lôi kéo cổ tay cô, phía sau truyền đến giọng nói: "Hứa tổng."
Cô cùng Tô Nghi xoay người, là Hà Khúc.
Hà Khúc trên tay cầm hai ly cà phê, đi đến trước mặt Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi, cầm cà phê đưa cho hai người, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh cầm lấy lúc sau cô cũng cầm lấy.
Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Tới đi làm à."
"Dạ." Hà Khúc nói: "Ngày hôm qua, cảm ơn chị."
Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không cần, đi làm việc của em đi."
Hà Khúc cũng nhìn Tô Nghi gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Tô Nghi tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cầm cà phê nhìn Hà Khúc cười nhẹ, Hà Khúc rời khỏi xong Hứa Nhược Tinh hỏi cô: "Phải về công ty chưa?"
"Em đi lên lấy túi xách." Tô Nghi nói: "Túi xách còn ở văn phòng của chị."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cùng Tô Nghi vào thang máy, vào cửa xong, Tô Nghi mở ra cà phê uống một ngụm, hương vị khá ngon, rất thơm và đậm vị, cô nói với Hứa Nhược Tinh: "'Cà phê em mang theo luôn."
Hà Khúc vốn dĩ chính là mua cho cô ấy, nói giống như là lấy gì của cô vậy, Hứa Nhược Tinh đồng ý: "Chị đưa em đi xuống."
Tô Nghi quay đầu: "Không cần, chị..."
Lời nói còn chưa nói xong, điện thoại của Hứa Nhược Tinh vang lên, tiếng chuông ở trong văn phòng yên tĩnh vô cùng rõ ràng. Hứa Nhược Tinh lấy ra điện thoại, Tô Nghi cúi đầu lấy túi xách, khóe mắt ngắm thấy cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô.
Điện thoại còn chưa chuyển được, Hứa Nhược Tinh vừa định ấn tắt, Tô Nghi hỏi: "Là mẹ em sao?"
Ghi chú là Mẹ của Tô Nghi.
Hứa Nhược Tinh cầm di động, tiếng chuông quen thuộc vào giờ phút này vô cùng ồn ào náo động, cô gật gật đầu: "Ừ, là mẹ của em."
Tô Nghi khó hiếu: "Mẹ em đột nhiên gọi điện thoại cho chị làm gì?"
Nói cho hết lời, cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, đồng tử màu nâu nhạt hiện lên chờ mong: "Mẹ hỏi tình trạng của em sao?"
Trong chốc lát đã đè ép Hứa Nhược Tinh suy sụp.
Trái tim Hứa Nhược Tinh thắt chặt, trong cổ họng như nghẹn thứ gì, hô hấp đau nhói, cô nắm chặt di động, trầm mặc vài giây.
Tô Nghi nhìn sắc mặt cô hiểu ý: "Không phải hỏi em sao?"
Giọng nói mang theo một ít khô khốc.
Hứa Nhược Tinh nói: "Không phải."
Tô Nghi giương mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc, cô hỏi: "Vậy mẹ gọi điện thoại cho chị làm gì?"
Hứa Nhược Tinh cúi đầu, rũ mắt, nhìn trên màn hình di động lập loè, nói: "Mẹ muốn giúp chị thưa kiện."