Hứa Nhược Tinh chưa từng nhìn thấy Tô Nghi tức giận, bởi vì cô ấy trước kia không tức giận bao giờ, làm cái gì đều thong thả ung dung, dù bị khiêu khích cũng mang vẻ mặt nhàn nhạt thản nhiên, lạnh lùng liếc liếc mắt một cái. Sau đó bình tĩnh đưa ra phương án giải quyết, cho người khác lựa chọn. Cô không biết tức giận, cũng sẽ không cùng ai nói to tiếng. Lê Thần còn khen: "Cậu đừng nói, tuy rằng tính tình em ấy có chút lạnh nhạt, nhưng thật sự không tồi, tớ quấy rầy nhiều như vậy, em ấy không có block tớ."
Khi đó Lê Thần vì muốn mời cô ấy lại đây, dùng vài biện pháp, nếu người thường đã sớm cảm thấy phiền liền block cô, nhưng Tô Nghi lại chưa từng block, khi ngày các cô kết hôn còn kính rượu với Lê Thần: "Lê tổng, về sau còn phiền chị chăm sóc vợ em nhiều hơn."
Đúng vậy, các cô cũng từng gọi nhau là vợ ơi, ở trước mặt mọi người, giới thiệu về nhau, hai chữ bà xã càng như là một xưng hô vô tình, hoàn toàn không chứa tầng ý nghĩa nào khác.
Vì lẽ đó mà Hứa Nhược Tinh như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, Tô Nghi sẽ mềm như bông nói với cô một câu 'vợ thật tốt', sẽ tới gần cô và nói 'vợ thơm quá', sẽ vào buổi tối trước khi ngủ bởi các cô không thể ngủ cùng giường mà giận dỗi.
Sau khi giận dỗi, còn lại đây cùng cô nói ngủ ngon.
Quả thực... không thể hiểu được, có chút đáng yêu.
Hành động không đâu vào đâu của Tô Nghi làm Hứa Nhược Tinh ngồi nửa giờ trên giường, căn bản không ngủ nổi.
Cơn buồn ngủ lúc nãy hoàn toàn biến mất khi Tô Nghi cúi người xuống, cô chớp mắt, tay nâng lên một chút đụng tới gương mặt lại nhanh chóng cuộn tròn ngón tay, ngược lại buông ra ngón tay, chạm vào bên mặt.
Không phải lần đầu tiên bị Tô Nghi hôn, nhưng cảm giác, thật sự quá khác biệt.
Trước kia, Tô Nghi từng hôn cô, ở tiệc cưới, bạn bè ầm ĩ, làm các cô uống chén rượu giao bôi. Đặc biệt là Lê Thần không đáng tin cậy, đi đầu ồn ào, Tô Nghi nhìn cô, dò hỏi: "Có thể chứ?"
Cô đương nhiên không thành vấn đề, bưng ly ý trả lời cô ấy, Tô Nghi cũng giơ cái ly vòng qua tay cô, rượu giao bôi xuống bụng, Lê Thần nói: "Hôn một cái đi!"
Triệu Dư cũng vỗ tay: "Hôn một cái!"
Có lẽ là bởi vì kết hôn, hiểm có ngày có thể cho hai người đó làm ầm, bốn phía vỗ tay người càng nhiều. Tô Nghi không buông ly, chỉ nhìn chằm chằm cô, như cũ là bình tĩnh lạnh nhạt nói: "Có thể chứ?"
Cô siết chặt ly, không giống như Tô Nghi bình tĩnh như vậy, được Tô Nghi dò hỏi, cô chủ động dán lên sườn mặt Tô Nghi, môi đụng tới trên má Tô Nghi, mềm mại, ấm áp, hương thơm bốn phía, phân không rõ là rượu thơm hay là người càng thơm. Cô nhợt nhạt chạm vào một chút liền xoay người, lại bị Tô Nghi ôm, nửa người trên nghiêng về trước, Tô Nghi hôn một cái lên khóe môi cô.
Đó là lần đầu tiên, các cô hôn môi, bốn phía là đám người ầm ĩ, cô cùng Tô Nghi thân mật không thể rời, nhưng không có một chút ngọt ngào nào.
Cùng hiện tại, không giống nhau.
Lòng bàn tay Hứa Nhược Tinh từ gương mặt cọ xát đến khóe môi, vừa mới thình lình xảy ra tiếp xúc làm cô đến bây giờ tim đập còn không có khôi phục bình tĩnh, Tô Nghi đâu?
Ngủ rồi sao?
Hứa Nhược Tinh xuống giường, đi đến cửa phòng sách, xuyên qua khe hở nhìn đến phòng ngủ đang mở cửa. Bên trong đen nhánh, đánh giá Tô Nghi đã ngủ, thật là tin tưởng cô quá, ngủ đều không đóng cửa.
Trong lòng cô dâng lên cảm xúc phức tạp, tay chân nhẹ nhàng đi tới cửa, hướng vào bên trong nhìn một cái. Bên ngoài ánh trăng sáng ngời, Tô Nghi không kéo màn, từ trên giường tư thế nằm ngủ như thế nào có thể nhìn một cái không sót gì. Cùng bình thường không khác nhau lắm, nằm nghiêng ở trên giường, chăn mỏng che lại thân người, tay đặt ở bên ngoài chăn. Hứa Nhược Tinh suy nghĩ sẽ đi vào, không bật đèn, điện thoại Tô Nghi đặt ở trên tủ đầu giường, ngẫu nhiên lập loè ánh sáng màu xanh nhạt.
Nghe hô hấp, đã ngủ say, tốc độ thật nhanh, vừa mới rồi còn giận dỗi trước mặt cô, bước đi nhanh, giờ phút này an ổn nằm ở trên giường, ngủ yên tĩnh.
Hứa Nhược Tinh nghĩ đến trước kia Tô Nghi ngủ không sâu, một chút động tĩnh liền bị đánh thức, cô vài lần cùng Tô Nghi ngủ chung một phòng khách sạn, nhưng mỗi lần tỉnh lại Tô Nghi đều đã tỉnh. Có lần cô nhịn không được hỏi Tô Nghi, có phải bởi vì cùng nhau ngủ không quen hay không, nếu không quen có thể thuê hai phòng, liền cùng trợ lý nói các cô cãi nhau, nhưng Tô Nghi không đồng ý, cô nói không sao, là vấn đề của cô ấy.
Cô ấy trước giờ ngủ không sâu.
Từ một người ngủ không ngon giấc vào ban đêm, hiện tại ngủ an ổn, hô hấp kéo dài. Hứa Nhược Tinh hiếm khi nhìn thấy Tô Nghi ngủ như vậy, cô cúi đầu, muốn giúp Tô Nghi kéo lại chăn, tay đặt ở mép giường Tô Nghi lại rụt trở về.
Trở lại trong phòng sách, Hứa Nhược Tinh không hề buồn ngủ, cô mở ra máy tính, mở ra văn kiện ấn, một phần hợp đồng kết hôn xuất hiện ở màn hình. Hợp đồng hôn nhân của hai người không dài, vẻn vẹn một tờ giấy đủ rồi, liệt ra điều kiện có thể nói là một người vợ hoàn mỹ. Hoàn mỹ nhất ở tờ giấy hợp đồng này chính là không có thời gian giới hạn, không kỳ hạn, nhưng điều kiện duy nhất là hai bên nếu có một người đưa ra ý kiến muốn ly hôn, người còn lại không được phản đối.
Ban đầu, cô không phải không suy nghĩ gì, Tô Nghi nói có người yêu thích mà thôi, cũng không phải đã có mối quan hệ, nhưng thái độ của Tô Nghi quá mức lạnh nhạt làm tất cả mọi tâm tư của cô đông lạnh thành băng.
Mà hiện tại thì sao...
Hiện tại cô ỷ vào Tô Nghi mất trí nhớ...
Thật ti tiện.
Hứa Nhược Tinh giấu đi tâm tư ti tiện, ấn xuống nút tắt, một lần nữa trở lại trên giường.
Lăn qua lộn lại.
Tô Nghi ngày hôm sau tỉnh dậy rất sớm, chắc do chưa quen, cô thức dậy trước khi đồng hồ báo thức vang lên. Cô xuống giường đi phòng vệ sinh rửa mặt nhìn thấy Hứa Nhược Tinh vẫn đang ngủ, cô không quầy rầy Hứa Nhược Tinh, mà kéo cửa phòng lặng lẽ khép lại cho cô. Tô Nghi từ phòng vệ sinh ra tới vào phòng bếp bận việc nửa giờ, làm một ít món ăn đơn giản, lục tung phòng bếp, phát hiện rất nhiều máy móc chưa được sử dụng.
Nào là máy làm sữa đậu nành, máy làm bánh mì, đóng gói cũng chưa mở ra, mới tinh, tuy nhiên đồ ăn cô mua ít ỏi, bữa ăn sáng liền chuẩn bị đơn giản.
Hứa Nhược Tinh bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô tỉnh lúc sau nhìn về phía cửa, cửa đã đóng lại. Hứa Nhược Tinh nhíu mày suy nghĩ vài giây, mở ra cửa phòng, ngửi được mùi đồ ăn sáng, bánh mì, trứng chiên, sữa bò, còn có một phần bánh tráng do Tô Nghi làm, mặt trên rải không biết gia vị gì, rất thơm.
Cô tối hôm qua ở công ty không ăn mấy miếng, hiện tại ngửi thấy hương vị, dạ dày tự nhiên có phản ứng, không để Tô Nghi phát hiện, Hứa Nhược Tinh đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Ra tới, Tô Nghi đã ngồi ở trước bàn cơm, thấy cô liền kêu: "Vợ ơi."
Nhìn không ra dáng vẻ tức giận tối hôm qua.
Hứa Nhược Tinh đi qua, Tô Nghi nói: "Ăn sáng đi."
Sau tốt nghiệp xong ra ngoài làm việc, Hứa Nhược Tinh rất ít ở nhà ăn cơm sáng, cô xem Tô Nghi đem bánh tráng đặt ở trước mặt, lại đứng dậy đi trong phòng bếp bưng hai chén cháo.
"Đều là em làm sao?" Hứa Nhược Tinh hơi ngạc nhiên, buổi sáng ăn như vậy không khỏi quá mức phong phú, Tô Nghi gật đầu: "Dạ, trong nhà có máy làm sữa đậu nành, sớm biết thế ngày hôm qua liền mua chút đậu, đêm nay tan tầm đi mua, chị có món gì muốn ăn không?"
Hứa Nhược Tinh thong thả: "Chị ăn gì cũng được."
Tô Nghi uống một ngụm cháo, nói: "Vậy chị buổi tối mấy giờ tan làm?"
Hứa Nhược Tinh khi không tăng ca đều phải 9, 10 giờ mới tan làm, mà tăng ca đến mười một mười hai giờ là chuyện thường, cô hỏi Tô Nghi: "Có việc sao?"
Tô Nghi nói: "Xe của em còn ở gara sửa chữa, không có xe, nếu chị tan làm sớm, chúng ta cùng nhau về nhà?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Em lái xe chị đi, chị không biết hôm nay sẽ bận đến mấy giờ, nếu đã muộn em liền về trước."
Tô Nghi khó hiểu: "Vậy chị về nhà bằng cách nào?"
"Công ty bên kia còn có một chiếc xe."
Tô Nghi gật đầu, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị mỗi ngày đều phải tăng ca sao?"
"Không hẳn là mỗi ngày, thời điểm tương đối nhiều việc mới yêu cầu tăng ca."
Tô Nghi trầm mặc một lát, không nói chuyện.
Hứa Nhược Tinh phát hiện cô ấy không thích hợp, giương mắt nhìn cô ấy, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua cha mẹ cô lại đây, biểu cảm Tô Nghi có chút mờ mịt. Giọng Lê Thần nói ở bên tai vang lên: "Nghe nói người mới gặp phải tai nạn, đều có hậu di chứng..."
Cô kêu: "Tô Nghi."
Tô Nghi ngước mắt, Hứa Nhược Tinh nói: "Chị sẽ cố gắng sớm một chút về nhà."
Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy cười rộ lên, nắm thật chặt chiếc đũa, cúi đầu uống cháo.
Ăn xong bữa sáng Tô Nghi trở về phòng thay quần áo.
Hứa Nhược Tinh nhìn bóng lưng cô ấy rời đi cúi đầu nhìn bát cháo, có lẽ vì biết cô không thích đồ ngọt, cho nên chén cháo này không thêm đường, mà thêm một chút táo đỏ, hương vị ngọt lành, vừa miệng.
Là hương vị làm cô muốn giữ lại làm lưu niệm, lại không thể giữ lâu.
Hứa Nhược Tinh đứng dậy đi vào phòng bếp, mới thu dọn xong, Tô Nghi thay xong quần áo ra tới, áo sơ mi màu trắng phối với quần tây màu kaki, dáng cô ấy cao, không đi giày cao gót, một chiếc quần tây cũng có thể lộ ra một đôi chân thăng tắp thon dài, vòng eo tinh tế, vạt áo sơ mi bó vào quần tây, bụng phẳng, mái tóc tùy ý dùng cái kẹp kẹp ở sau đầu, tóc rơi ra dọc theo đường cong cổ nổi bật lên da thịt trắng nõn, thanh thoát dáng người lộ ra một chút lười biếng.
Tô Nghi không thể nghi ngờ là rất biết cách phối đồ, hơn nữa còn rất am hiểu, mặc lên trang phục công sở, thế nhưng làm người khác không rời mắt được.
Cô đi đến cửa phòng bếp, kêu: "Vợ ơi, chị xong chưa?"
Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, xoay người: "Rồi, chị đi thay quần áo."
Cô vào phòng, bàn trang điểm cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, phía trên là đồ trang điểm của Tô Nghi vừa dùng, mới bóc tem, hộp đóng gói ở túi đựng rác. Hứa Nhược Tinh nhìn một chút từ tủ quần áo cầm chiếc áo vàng nhạt trang phục kiểu âu, trời nóng, cô không có mặc áo khoác, mặc áo sơ mi cùng váy, mái tóc túm lên buộc thành đuôi ngựa, lấy đồ trang điểm đặt bên cạnh của Tô Nghi, đơn giản trang điểm nhẹ nhàng.
Sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra, Tô Nghi quay đầu.
Hứa Nhược Tinh đang đeo bông tai, đôi tay đang vội vàng đeo chiếc còn lại, vừa đeo vừa đi về phía cô, nói: "Chìa khóa xe ở trong ngăn tủ bàn trà."
Tô Nghi mở ra ngăn tủ, nhìn thấy chìa khóa xe, cô cầm ra, quay đầu, Hứa Nhược Tinh đã sửa soạn xong, đang chuẩn bị đi giày cao gót, cô gọi: "Vợ."
Hứa Nhược Tinh quay đầu lại, Tô Nghi nói: "Chờ em một chút!"
Cô đứng yên, nhìn đến Tô Nghi cầm chìa khóa xe hai ba bước chạy về trong phòng, lại bước nhanh đi ra, trên tay nhiều một chiếc khăn lụa màu trắng, Tô Nghi đến trước mặt Hứa Nhược Tinh, nói: "Giúp em cầm chìa khóa xe."
Hứa Nhược Tinh cầm chìa khóa xe, Tô Nghi đứng thẳng tắp trước mặt cô, vươn tay thay cô dựng thẳng cổ áo lên, khăn lụa vòng qua cố áo, vuốt thắng, cô ấy cúi đầu bận rộn, sườn mặt nghiêm túc bình tĩnh. Hứa Nhược Tinh cảm giác thời gian giống như ngừng lại, giờ khắc này Tô Nghi làm cô hồi tưởng lần đầu tiên ở hậu trường show diễn thời trang gặp mặt cô ấy, chỉ là khi đó cô ấy đang giúp người mẫu sửa sang lại, mà hiện tại, giúp cô sửa sang lại.
Ngón tay thon dài xuyên qua dải lụa, ánh mặt trời nghiêng chiếu xuống, chiếu vào phía sau Tô Nghi, cô nhẹ nhàng buộc thắt nơ, nơ màu trắng làm chiếc áo sơ mi của Hứa Nhược Tinh sáng ngời vài phần. Cô thực vừa lòng, nhấc lên mí mắt đối mặt Hứa Nhược Tinh, nhìn sâu vào ánh mắt Hứa Nhược Tinh.
Hai người rất gần, Tô Nghi ngước mắt, hô hấp cùng
Hứa Nhược Tinh dây dưa ở bên nhau. Cô kéo sợi vải còn thừa, thân người Hứa Nhược Tinh hơi nghiêng về phía trước một chút, Tô Nghi mở miệng: "Vợ ơi, hôm nay chị không có thoa son môi sao?"
Hứa Nhược Tinh màu môi đậm, không tô son môi thoạt nhìn giống như đã tô rồi, cô đáp lời: "Không có."
Tô Nghi đi phía trước một ít, nhìn chằm chằm môi cô, dụ hoặc cô: "Muốn em tô son giúp chị không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT