Hứa Nhược Tinh ngắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn Tô Nghi, trời nóng oi bức, chóp mũi Tô Nghi tỏa sáng, sườn mặt hồng hào, tóc hất sang một bên, sợi tóc bởi vì mồ hôi nên dính ở chỗ cổ, uốn lượn đi xuống.
Hứa Nhược Tinh trước kia sẽ không như vậy.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, việc công cùng việc tư, cô ấy chưa bao giờ nhập làm một, nếu là Tô Nghi ngày trước khi biết đối thủ của Hứa Nhược Tinh là Tô Trường Hòa sẽ lý tính đề cử mẹ của cô ấy cho cô.
"Bà ấy hiểu rõ ba em." Tô Nghi sẽ nói: "Chị không muốn thua kiện tụng thì tốt nhất nên mời bà ấy tới giúp đỡ."
Hứa Nhược Tinh không phải người cảm tính, ít nhất khi quyết định chuyện công ty, cô luôn luôn so Lê Thần lý trí hơn rất nhiều, nhưng lần này, cô đối với chuyện mẹ Tô Nghi muốn giúp đỡ mà cảm thấy tức giận.
Hai ngày này ở chung với nhau, ấn tượng lớn nhất của cô đối với Tô Nghi chính là, bóng ma thời thơ ấu thật sự quá lớn, cô trước kia không hiểu biết Tô Nghi, cho rằng cô ấy có tính tình lạnh lùng không thích gần người. Hai ngày qua tiếp xúc, cô được đi sâu vào quá khứ của Tô Nghi, hóa ra cô ấy cũng là người chờ đợi tình thân đến từ cha mẹ. Lại thất vọng quá nhiều, không thể không dùng biểu hiện lạnh nhạt giả dối ngụy trang cho chính mình.
Chí ít bảo đảm ở trước mặt người khác, sẽ không bị tổn thương.
Chính là sau lưng thì sao? Cô ấy đã chịu mọi thương tổn. Cô ấy đối diện như thế nào? Một năm như thế, mười năm thì sao? Hai mươi năm đâu? Cô ấy mỗi lần cùng cha mẹ tiếp xúc là một lần xát muối lên miệng vết thương, nhiều năm như vậy. Có phải mỗi khi miệng vết thương chuẩn bị khép lại, đều sẽ bị rải muối lên một lần hay không? Vết thương chồng chất?
Do vậy cô ấy sau khi mất trí nhớ, mới đối với chuyện của cha mẹ luôn nhớ rõ ràng như thế, bởi vì cô ấy luôn canh cánh trong lòng.
Hứa Nhược Tinh thở dài, cầm lấy thùng trong tay Tô Nghi, nói: "Chị làm cho, em vào trong xe ngồi điều hòa đi."
"Lập tức xong ngay đây." Tô Nghi nghiêng đầu: "Chị có phải cảm thấy nóng hay không?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Cũng bình thường."
Tô Nghi dùng khăn giấy lau mặt, cầm thùng giấy đẩy vào trong cốp xe, nói với Hứa Nhược Tinh: "Lên xe thôi."
Trong xe điều hòa đã mở ra, khí lạnh đánh úp lại, so với bên ngoài cực nóng cách biệt một trời, Tô Nghi rùng mình một cái, cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, gọi: "Vợ ơi, chị chờ chút."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày, nhìn đến Tô Nghi hai bước đi đến cốp xe, lấy ra một áo khoác màu đen, Tô Nghi đi đến bên cạnh Hứa Nhược Tinh, khoác ở trên vai, cười: "Lên xe nào."
Tô Nghi kéo ra cửa xe, khí lạnh chui vào làn da.
Hứa Nhược Tinh có áo choàng của cô ấy đưa, thoáng ngăn trở khí lạnh, cô nhìn về phía Tô Nghi, trong lòng ấm áp.
Tô Nghi đi đến ghế phụ ngồi xuống, nói: "Lát nữa chị còn phải đi công ty à?"
Nói xong cô nhìn Tô Nghi: "Em muốn cùng đi với chị không?"
"Em?" Tô Nghi hỏi: "Em trước kia từng đến công ty của chị chưa?"
"Đương nhiên đi rồi." Hứa Nhược Tinh cười cười: "Nhưng không thường xuyên."
Ở một ít thời điểm yêu cầu bắt buộc có mặt mới đi đến, chẳng hạn như công ty cô tổ chức hoạt động trọng đại, hoặc tiệc tối cuối năm, những ngày đó Tô Nghi đều lấy thân phận là vợ của cô đến tham gia.
Tô Nghi vừa định nói dạ, lại sửa lời: "Em đi theo sẽ quấy rầy công việc của chị không?"
"Không đâu." Hứa Nhược Tinh nói: "Có thể để Lê Thần cùng em đi dạo."
Cô nhìn về phía Tô Nghi: "Em còn nhớ rõ Lê Thần không?"
"Lê Thần?" Tô Nghi nghĩ lại, không có ký ức liên quan.
Hứa Nhược Tinh nói: "Là bạn hợp tác cùng mở công ty với chị, thương hiệu này từ ban đầu, chính là bọn chị cùng nhau làm ra."
Tô Nghi gật đầu: "Vậy quan hệ giữa các chị nhất định tốt."
"Là bạn học đại học, quan hệ luôn không tệ." Hứa Nhược Tinh nói: "Để Chị gọi điện nói một tiếng với cô ấy."
Cô nói xong liền gọi điện thoại cho Lê Thần.
Lê Thần đang chọn quần áo cho show thời trang vĩ độ Bắc, chọn tới chọn lui, mới chọn ra mười bộ hài lòng. Cô còn muốn mở cuộc họp với mọi người, đưa ra quyết định, cuối cùng lại đưa cho Hứa Nhược Tinh xem, đang nghĩ ngợi tới, Hứa Nhược Tinh gọi điện thoại qua.
"Tới đi làm?" Lê Thần đứng dậy, ngồi lâu rồi lưng đau cổ đều đau.
Liền nhớ đến lần trước cô kêu lưng đau, dì bảo cô nằm sấp xuống, ngón tay ấn trên lưng cô, còn nói: "Con có bận rộn cũng phải biết tự chăm sóc sức khỏe chứ."
Cô cười: "Này không phải có dì bên cạnh sao, sức khỏe của con một tay dì chăm sóc, bốn bỏ năm lên, sức khỏe của con cũng là của dì."
"Nói bậy gì đó." Người nọ vẫn luôn dùng giọng nói dịu dàng nhất, đánh gãy ảo tưởng cô: "Sức khỏe của con là cho vợ tương lai của con."
Vợ tương lai.
Lê Thần hoàn hồn, nghe được Hứa Nhược Tinh nói: "Đợi lát nữa tớ dẫn Tô Nghi lại đó."
"Mang theo vợ cậu lại đây?" Lê Thần hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tuy rằng Lê Thần biết hai người ân ái, nhưng Tô Nghi bận rộn, hơn nữa không dễ ở chung, ngày thường không có việc gì cũng cực ít khi tới công ty, cô nói: "Vợ cậu không phải đang cần nghỉ ngơi lấy sức sao?"
"Sức khỏe của em ấy không có việc gì." Hứa Nhược Tinh nói: "Dẫn em ấy tới công ty đi dạo."
Lê Thần nói: "Cũng đúng, cậu đã đến rồi thì thông báo cho hai phòng mở họp đi, tớ sắp bị hai tên trưởng phòng ép ra bã."
Biết cô nói chính là chuyện quyết định bộ sưu tập hè thu, Hứa Nhược Tinh đồng ý: "Cậu thông báo trước đi, tớ nửa giờ sau liền đến."
Lê Thần treo điện thoại, thông báo cho hai phòng, trưởng phòng hai bên vì kiểu dáng bộ sưu tập mùa hè mà cãi nhau túi bụi. Có Hứa Nhược Tinh ở đó hai người mới không dám quá phận, Hứa Nhược Tinh hai ngày qua không ở đây, bọn họ nhìn chằm chằm Lê Thần, biết Lê Thần phụ trách show thời trang vĩ độ Bắc quấn lấy cô không buông. Lê Thần bị bọn họ cãi nhau đến đau đầu, hiện tại Hứa Nhược Tinh tới vừa đúng lúc, giao cho Hứa Nhược Tinh xử lý.
Hứa Nhược Tinh đến công ty là nửa giờ sau, phòng họp chuẩn bị ổn thỏa, trợ lý đứng ở cửa thang máy chờ cô, cửa thang máy vừa mở ra trợ lý liền nói: "Hứa tổng, nơi này có mấy cái văn kiện yêu cầu ký tên."
Là báo cáo của phòng kế toán sửa sang lại ra tới, Hứa Nhược Tinh cúi đầu xem vài lần, ký tên của mình, thư ký nói: "Bọn họ đã đến phòng họp."
Lê Thần cũng đón đi theo: "Mau đi đi, vợ cậu tớ lo cho."
Tô Nghi thấy cô bận rộn như vậy cũng nói: "Đi làm việc của chị đi."
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nói chuyện mang cười, không còn ngày xưa lãnh đạm cùng xa cách, hòa thuận làm Lê Thần nhìn ngây ngốc, biểu tình quái dị, vẫn là Hứa Nhược Tinh nói: "Lê Thần, trước giúp tớ chăm sóc Tô Nghi." Cô nói xong liền đi, vài bước lại quay đầu lại, nói với Tô Nghi: "Em nếu không muốn đi dạo thì cứ về văn phòng của chị trước."
Lê Thần ê răng.
Cô níu Hứa Nhược Tinh, xoay người hỏi: "Vợ của cậu có sao không?"
"Em ấy gặp tai nạn xe tổn thương đến đầu, hiện tại ký ức có chút thiếu hụt, cậu dẫn em ấy ở công ty đi dạo."
Hứa Nhược Tinh đè thấp giọng, nói xong nhìn Tô Nghi cười cười, thư ký cùng trợ lý một bước rời đi.
Lê Thần trả lời giơ tay nói OK, tuy rằng đáy lòng kinh ngạc như sóng thần kéo lên tới, nhưng trên mặt không có biểu tình gì.
Hứa Nhược Tinh rời khỏi, Lê Thần đứng ở trước mặt Tô Nghi, nhỏ giọng gọi: "Tô tiểu thư?"
Tô Nghi giương mắt nhìn cô ấy, thái độ cùng lúc trước rất khác biệt.
Lê Thần trước kia cùng Tô Nghi gặp nhau vài lần, mỗi lần đều bị Tô Nghi lạnh lùng làm cho im lặng.
Có lần cô cùng Tô Nghi đi dạo, trở lại văn phòng liền bắt đầu tìm áo bông, trợ lý hỏi cô làm sao vậy, cô nói: "Em không lạnh sao? Chị cùng cô ấy nói chuyện muốn rét run người này."
Trợ lý cười đau bụng.
Tuy rằng khoa trương, nhưng lúc trước Tô Nghi đặc biệt lạnh lùng, không phải lạnh lùng kiểu thanh cao, mà là cự tuyệt với tất cả mọi sự vật xung quanh, cô độc một mình, mặc kệ bất luận thời điểm nào, bất luận người nào bên cạnh, cô ấy giống như là một tồn tại đối với người khác mà nói, trước sau loá mắt, trước sau lạnh nhạt, trước sau khó có thể tới gần.
Đương nhiên, ở bên người Hứa Nhược Tinh, vẫn là có chút không giống nhau.
Lê Thần còn nhớ rõ cuối năm ngoái, Hứa Nhược Tinh lên sân khấu phát biểu, Tô Nghi tay cầm ly, thần sắc bình tĩnh nhìn Hứa Nhược Tinh. Lúc Hứa Nhược Tinh nói xong lời, ánh mắt Tô Nghi ôn nhu, cúi đầu cười, ý cười chỉ nhàn nhạt, lại chân thành tha thiết cùng hiếm có như vậy.
Có thế khiến Tô Nghi mỉm cười chân thật, trừ bỏ Hứa Nhược Tinh, e rằng không có người khác, cho nên cô thực có thể hiểu được chuyện các cô kết hôn với nhau, rốt cuộc một người từ trước đến nay luôn lạnh nhạt xa cách, nguyện ý đem sự ôn nhu duy nhất dành cho mình.
Chuyện này ai có thể cưỡng lại được!
Dù sao Hứa Nhược Tinh cũng không cưỡng lại được, cưỡng lại được thì đã không kết hôn với Tô Nghi.
Lê Thần cảm thấy suy nghĩ của chính mình quá chính xác, gật đầu lúc sau nhìn Tô Nghi: "Có cần chị dẫn em đi dạo quanh công ty một vòng hay không?"
Vừa mới dứt lời trợ lý cô kêu: "Lê tổng!"
Lê Thần quay đầu, trợ lý chạy chậm lại đây: "Người mẫu đều đến đông đủ." Nói xong tiến đến bên tai Lê Thần: "Có chút tranh cãi nhỏ."
Tô Nghi nhìn thấy cô ấy có việc bận liền nói: "Chị cứ lo công việc trước đi, em đi văn phòng vợ của em ngồi một lát cũng được."
Vợ của em!?
Lê Thần biểu cảm kinh ngạc cũng chưa kịp che giấu, Tô Nghi trông thấy, hỏi cô: "Chị làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lê Thần không biết diễn tả thế nào, liền nhanh chóng bình tĩnh lại: "Chị đi một hồi, lập tức liền trở về."
Tô Nghi gật đầu: "Vâng, cứ từ từ thôi."
Còn quan tâm nhắc nhở mình.
Lê Thần xoay người thiếu chút nữa bị chân chính mình vướng ngã, may mắn trợ lý một tay đỡ cô, Lê Thần kỳ quái: "Vừa mới cùng chị nói chuyện chính là Tô Nghi à?"
Trợ lý cũng nghi ngờ: "Đúng vậy?"
Lê Thần lại hỏi: " Em ấy vừa mới nói chuyện, em nghe thấy không?"
Trợ lý gật đầu: "Nghe thấy ạ."
Lê Thần nghĩ đến Hứa Nhược Tinh nói thiếu hụt một chút ký ức, cô ấy như vậy nơi nào là thiếu hụt một chút? Đây là thay đổi cả con người đi! Tuy nhiên Tô Nghi như vậy, cũng dễ ở chung hơn nhiều.
Lê Thần gật gật đầu, để trợ lý làm chút trà chiều mang qua cho Tô Nghi.
Trợ lý chọn một ít điểm tâm ngọt đưa đến văn phòng Hứa Nhược Tinh.
Tô Nghi đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài xem, nghe được tiếng đập cửa liền quay đầu, chưa kịp nói thì trợ lý đã gọi: "Tô tiểu thư."
Tô Nghi mở miệng: "Vào đi."
Trợ lý mang điểm tâm ngọt đi vào, đặt ở trên bàn trà, nói với Tô Nghi: "Chị có việc gì cứ nói với em, em ở ngoài kia."
Tô Nghi gật đầu: "Chị không có việc gì, em cứ đi làm việc của mình đi."
Trợ lý thở dài một tiếng, lại tò mò nhìn thêm vài lần mới rời đi văn phòng.
Tô Nghi ở văn phòng ngồi nửa giờ sau, không chờ được Hứa Nhược Tinh hết bận, nhưng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân giày cao gót, rất nhiều người cùng nhau đi qua, cô mở cửa, xuyên qua khe cửa nhìn đến một ít thiếu nữ đáng người cao gầy vào phòng trà.
Những người đó đều là người mẫu.
Tô Nghi liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Người mẫu cũng chia ra người mẫu thử quần áo cùng người mẫu lên sàn diễn, công ty thường thường chỉ thuê người mẫu thử quần áo, những công ty có thực lực mới ký chính thức với người mẫu khi lên show diễn. Người mẫu catwalk thông thường do các công ty quản lý người mẫu giới thiệu, chuyên nghiệp, có kinh nghiệm, thực lực, không ngại đối đầu thử thách, cũng sẽ mang đến thêm cơ hội mở rộng thêm quan hệ. Vì lẽ đó, một người mẫu ưu tú đắt show thì giá trị thông thường rất cao, ví dụ như người mẫu làm riêng cho Tô Nghi, không tính mỗi năm tiền lương, mỗi lần lên sân khấu đều thù lao sáu chữ số. Chỗ Hứa Nhược Tinh bên này, cô mới nhìn sơ qua, điều kiện không tồi.
Đặc biệt là cô gái đi bên phải tận cùng bên trong.
Cô nghe được người khác kêu cô gái ấy: "Nguyệt Nguyệt."
"Không sao đâu Nguyệt Nguyệt, lần này không được, chúng ta lần sau còn có thể lên sân khấu."
"Ai biết Triệu Tam không biết xấu hổ như vậy, đột nhiên tranh giành xuất diễn với cậu."
" Tớ thấy cô ta cố ý như thế, bạn trai cũ của cô ta thấy Nguyệt Nguyệt liền bỏ cô ta, hẳn là ghi hận trong lòng đi."
"Nói ai ghi hận trong lòng thế?" Triệu Tam cười lạnh: "Đào Nguyệt, cô còn giả vờ cái gì? Lúc chạy đi câu nam nhân có phải cũng giả vờ bộ dáng đáng thương hay không? Ôi chao, cô hẳn phải đi làm diễn viên thì hơn, làm người mẫu quá thiệt thời cho cô, bằng không để tôi bảo anh trai của tôi, mời cô đi đóng phim?"
"Triệu Tam cô đừng có mà quá đáng!" Đào Nguyệt chưa nói gì, bên cạnh đã có người tức giận nói lớn, không khí giương cung bạt kiếm.
Triệu Tam miệt thị liếc nhìn cô ta một cái: "Tôi quá đáng đó, thì thế nào? Nói cho cô biết, tôi không chỉ muốn cơ hội lên sân khấu lần này, tôi còn muốn cả những lần sau, lần sau nữa của cô! Chỉ cần có Triệu Tam tôi ở đây, cô đừng mơ tưởng được lên sân khấu!"
Đào Nguyệt nhịn không được vọt tới trước mặt Triệu Tam, nắm chặt nắm tay, cắn răng, gương mặt đẹp vì nén giận mà đỏ bừng.
Triệu Tam không cam lòng yếu thế nhìn cô.
Thân người Đào Nguyệt tức giận đến phát run, đôi mắt đỏ ngầu, cô nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Tam!"
Triệu Tam cười lạnh, huýnh vào vai cô, nghênh ngang rời đi.
Đào Nguyệt bị đụng vào lui ra sau hai bước, nước mắt ngăn không kìm được chảy ra ngoài, dùng hết sức lực cơ thể khắc chế lửa giận trong lòng, lòng bàn tay bị móng tay véo đau, cô chết lặng, thấy thế những người bạn đi cùng nhao nhao gọi cô: "Nguyệt Nguyệt."
Đào Nguyệt nói giọng trầm thấp, căng chặt: "Mọi người đi trước đi."
Không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dáng này của mình, mấy người đi cùng nhìn nhau, từ bên người cô đi ra khỏi phòng trà.
Bốn phía an tĩnh, Đào Nguyệt cúi đầu, nước mắt nóng bỏng không ngừng rơi xuống, cô mới vừa duỗi tay muốn lau đi, một tờ giấy được đưa tới.
Cổ tay nhỏ nhắn tinh tế, mang lắc tay màu bạc, ngón tay thon dài, kẹp tờ giấy, Đào Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt trong veo của Tô Nghi.
____
Hứa Nhược Tinh: Tôi chỉ vừa mở họp, vợ của tôi đã có bao nhiêu em gái?
Tô Nghi:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT