Cơm chiều ăn rất thư giãn, Trần Cẩm rất biết cách tìm chủ đề, nói chút chuyện mấy năm nay, một ít vụ kiện rất thái quá, nói xong lời cuối cùng nhìn cái ly lắc đầu: "Người thật sự có rất nhiều loại."
Trên bàn cơm ba người im miệng không nói.
Người có rất nhiều loại, đời người cũng có rất nhiều loại, mỗi một loại lựa chọn, đều là cuộc đời không giống nhau. Trần Cẩm đứng dậy, nói: "Em đi lấy rượu."
Tô Nghi quay đầu: "Cô ơi, chúng cháu không thể uống rượu, phải lái xe."
"Vậy không quay về, cô còn muốn cùng Nhược Tinh nói chút chuyện đầu tư."
Tô Nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh cười cười: "Cô, cháu cùng cô uống vài ly, Tô Nghi lái xe sẽ không uống."
"Buổi tối không ở nơi này?"
Bùi Y Nhiên liếc mặt ngắm nhìn Tô Nghi, nhàn nhạt tiếp lời Trần Cẩm: "Không ở nơi này, ở nhà bên cạnh cũng được."
Dù sao cũng ở ngay đối diện.
Trần Cẩm gật đầu: "Đúng vậy, ở nhà của cô."
"Vậy Nhược Tinh cùng cô uống vài ly, cháu liền không uống."
Xem như lời từ chối ngầm, Trần Cẩm im im, nói: "Cũng được, cô cùng Nhược Tinh uống một chút."
Trần Cẩm còn lấy cho Tô Nghi đồ uống, Bùi Y Nhiên uống rượu, vẻ mặt nhìn không ra khác thường.
Bốn người cạn ly, Trần Cẩm cùng Hứa Nhược Tinh nói chuyện đầu tư, Hứa Nhược Tinh nói: "Cháu trở về cùng Lê Thần thương lượng một chút, có tin tức sẽ báo cho cô."
"Không cần nóng vội, thời gian về sau còn dài."
Bùi Y Nhiên nhấp ngụm rượu vang đỏ, có chút đắng ở lưỡi, Tô Nghi không uống rượu, chỉ là cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên Trần Cẩm hỏi chuyện ngẩng đầu trả lời đôi câu, khi nói chuyện vô tình chạm phải ánh mắt Bùi Y Nhiên, Tô Nghi giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Trần Cẩm hỏi: "Ăn tết hai đứa định đi về nhà bà ngoại Tiểu Nghi sao?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Dạ, năm nay đi về nhà bà ngoại."
"Trùng hợp quá." Trần Cầm nói: "Năm nay chúng ta cũng định về nhà bà ngoài Tiểu Nghi, bà ngoại già rồi, cũng thích nhìn con cháu."
Tô Nghi không nói chuyện.
"Vậy Tiếu Nghi, gần đây nếu là có thời gian, cùng cô đi mua chút đồ được không? Cũng không thế để bà ngoại cháu tự đi đặt mua đồ tết."
Tô Nghi không ý kiến: "Dạ."
Bùi Y Nhiên muốn mở miệng, thở ra một hơi, vẫn là không nói chuyện.
Sau khi ăn xong Trần Cẩm vẫn hỏi hai người lần nữa: "Thật sự không ở lại sao?"
Tô Nghi cười: "Không được đâu cô, chúng cháu phải đi về trước."
"Cũng được, vậy cô có việc gì sẽ gọi điện thoại cho hai đứa." Nói xong nhìn về phía Bùi Y Nhiên, nói: "Tiểu Nghi phải đi, chúng ta đi tiễn hai đứa đi."
"Không...."
"Đi thôi!"
Bùi Y Nhiên cùng Tô Nghi đồng thời mở miệng, Hứa Nhược Tinh liếc mắt nhìn vẻ mặt Tô Nghi, kéo tay, cười nói: "Vậy đưa chúng con đến gara."
Bùi Y Nhiên và Trần Cẩm đồng thời gật đầu.
Thang máy giảm xuống một tầng lại một tầng, Tô Nghi đứng ở thang máy, Bùi Y Nhiên trước kia từng đưa cô đi học.
Hồi học năm nhất, mẹ đưa cô đến cổng trường, lúc xuống xe, bên cạnh các bạn là bố mẹ đi cạnh, lo lắng chăm sóc trong ngoài, chỉ có cô từ trên xe đi xuống dưới, Bùi Y Nhiên hỏi: "Thật sự không cần mẹ đi vào trong cùng sao?"
Đáy lòng cô có chờ đợi, nhưng từng nhiều lần chờ đợi đều rơi vào khoảng không như vậy, không dám lại đi chờ đợi, nhẹ trả lời: "Không cần."
Khi đó cô đã bắt đầu dựng thẳng lên bức tường vây dày nặng, ngăn cách nơi có người.
Bao gồm Bùi Y Nhiên.
Bùi Y Nhiên không xuống xe, gật đầu nói: "Vậy con vào đi thôi."
Cô vào trường học, đứng ở cửa quay đầu một cái, Bùi Y Nhiên còn ngồi ở trong xe, xuyên thấu qua cửa sổ xe mở ra, cô nhìn đến Bùi Y Nhiên cũng đang nhìn chính mình.
Vẻ mặt khó hiểu.
Cùng hiện tại giống nhau.
Chỉ là hiện tại cô ngồi ở trong xe, ngoài xe chính là Bùi Y Nhiên đang đứng.
Trên đường, Hứa Nhược Tinh xoa bóp đầu, Tô Nghi hỏi: "Chị say rồi sao?"
"Chưa." Hứa Nhược Tinh đáp: "Liền uống có hai ly, nào dễ dàng say như vậy."
Tô Nghi không nói lời nào, Hứa Nhược Tinh quay đầu, nhìn Tô Nghi.
Tô Nghi bình thường lái xe luôn mang kính sát tròng, gần đây toàn là đeo mắt kính, gọng kính màu hồng, chỗ gọng khắc đường viền hoa, hoa rất nhỏ, điêu khắc thực tinh tế, mắt kính là Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đi chọn, liếc mắt một cái liền nhìn trúng kiểu dáng này, cảm thấy rất hợp với Tô Nghi.
Ngón tay Hứa Nhược Tinh chạm vào hoa gần huyệt thái dương Tô Nghi, Tô Nghi quay đầu: "Em đang lái xe mà."
"Biết." Hứa Nhược Tinh thu hồi tay: "Cô Trần muốn làm cho quan hệ giữa em và mẹ dịu lại."
Tuy rằng Hứa Nhược Tinh cũng đã từng làm chuyện như vậy.
"Dạ." Tô Nghi gật đầu: "Em nhìn ra được."
"Không tức giận chứ?"
"Không tức giận." Cô đối với Trần Cẩm, rất khó giận, Tô Nghi nói giọng nhàn nhạt: "Em trước kia có nói với chị, cô Trần trước kia có bảo em gọi cô là mẹ nhỏ."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Có nói rồi."
"Em thật sự rất thích cô Trần, cô hôm nay ở phòng bếp hỏi em, có trách cô hay không."
"Em trách cô ấy không?"
Tô Nghi lắc đầu: "Không có, em chưa từng có trách cô."
Trần Cẩm khó xử ra sao, cô mỗi một lần trưởng thành, là có thể cảm nhận được một chút. Cô không chỉ có không trách Trần Cẩm, ngược lại cảm kích Trần Cẩm.
Ánh mắt Hứa Nhược Tinh dịu dàng, nghe Tô Nghi nói xong, không khỏi mở miệng: "Vậy em phải biết rằng, em đối tốt với cô Trần, liền không thể giữ khoảng cách với mẹ em."
Hứa Nhược Tinh biết Tô Nghi hoàn toàn buông đi quá khứ, cũng muốn cùng Bùi Y Nhiên khôi phục quan hệ từ trước, không thân thiện, không thân mật, chỉ là so với người bình thường nhiều một tầng quan hệ huyết thống.
Nhưng mà có Trần Cẩm, lập tức mọi thứ không còn giống nhau.
"Em biết."
Nói xong nhíu nhíu mày.
"Ừm, lái xe."
Tô Nghi muốn quay đầu, Hứa Nhược Tinh dùng ngón tay chọc lên má: "Lái xe."
Tay bị Tô Nghi bắt được, Hứa Nhược Tinh hạ xuống cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào trong, thổi tan hờn dỗi trong xe, rất nhanh hai người trở về nhà.
Hứa Nhược Tinh gọi điện thoại cho Lê Thần, nói chuyện Trần Cầm muốn đầu tư, Tô Nghi thấy Hứa Nhược Tinh còn đang nói chuyện đi trước tắm rửa, Hứa Nhược Tinh đi đến cửa sổ: "Đúng vậy, phương diện tài chính, không có vấn đề."
"Tớ là không có vấn đề gì, ngày mai cậu họp với mọi người, nói việc này ra, thật ra bọn họ cũng là lo lắng chúng ta bước chân vươn xa quá, sẽ dễ té ngã mà thôi."
Hứa Nhược Tinh sao có thể không biết, nói: "Ngày mai sẽ nói trong cuộc họp."
Lê Thần cười: "Dù sao thì tớ tin cậu."
"Cậu ngày mai tới công ty không?"
"Ngày mai à, ngày mai tớ muộn một chút đến công ty, muốn đi sân bay đón một người."