Lúc trợ lý gõ cửa, Tô Nghi còn đang bị Hứa Nhược Tinh đè nặng, đầu lưỡi là hơi thở thơm ngọt từ rượu trái cây, đôi tay Tô Nghi ôm cổ Hứa Nhược Tinh, nửa dựa trước ngực, Hứa Nhược Tinh buồn cười: "Chị muốn đi mở cửa."
Ừm một tiếng, buông Hứa Nhược Tinh ra, nhân lúc người kia đứng dậy liền nhanh chóng hôn lên môi một cái. Hứa Nhược Tinh muốn cười, nhịn xuống, sửa sang lại xong đi mở cửa.
Tô Nghi xách theo rượu lắc mình vào phòng nghỉ bên cạnh.
Phòng nghỉ trang trí đơn giản, liếc mắt liền có thể nhìn thấy tất cả, bình thường Hứa Nhược Tinh dùng để nghỉ ngơi, lần trước dấu vết hai người một trận cuồng nhiệt đều bị quét tước sạch sẽ. Tô Nghi dựa ngồi ở mép giường, nghe bên ngoài tiếng nói chuyện phiếm không rõ ràng lắm.
Trước kia, cũng có thời khắc như vậy.
Cô tránh ở một góc nào đó trong nhà, trộm nghe Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa cãi nhau, cô không dám tiến lên khuyên can, chỉ dám yên lặng tránh ở trong phòng, nghe bên ngoài tiếng cãi vã nhau càng lúc càng lớn.
Nghe được Bùi Y Nhiên nói hối hận khi sinh ra cô, nghe được Tô Trường Hòa nói không cần thì tặng cho người khác nuôi, nghe được như vậy làm cả người cô phát run, ngồi xổm dưới đất, ôm hai đầu gối.
Hiện tại những ký ức đó, ở trong nháy mắt rõ ràng như vậy, nhưng cô đã không còn cảm thấy đau khổ đến thế.
Tô Nghi ngồi ở mép giường, nhấp một ngụm rượu trái cây, hương vị ngọt ngào, cũng giống như mùi hương của Hứa Nhược Tinh.
Trong văn phòng Hứa Nhược Tinh nghe trợ lý nói: "Hứa tổng, Thụy An bên kia lại gửi tin nhắn cho chị, hy vọng trước đêm nay có thể nhận được câu trả lời từ chị."
"Sáng ngày kia thì cho hắn câu trả lời."
"Dạ, show triển lãm bên kia chị có đi không?"
"Tôi bảo Lê tổng đi qua."
Trợ lý ghi nhớ: "Còn có Hoài Hải bên kia vẫn luôn muốn hẹn gặp mặt chị."
"Người phụ trách mới của Hoài Hải tới rồi sao?"
"Tin tức là đêm nay đến, luật sư cũng là đêm nay đến cũng đã gửi tin nhắn cho chị."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Hoài Hải bên kia tạm thời lùi lại, chờ người phụ trách của bọn họ lại đây lại nói."
"Vậy không còn chuyện gì nữa em xin phép đi ra ngoài trước."
Hứa Nhược Tinh nhìn trợ lý rời đi văn phòng, nghe được tiếng đóng cửa cô nhìn về phía phòng nghỉ, cửa là đóng lại, một chút khe hở đều không có, cô đi tới cửa, gọi: "Tô Nghi?"
Bên trong không có ai trả lời.
Hứa Nhược Tinh ấn then cửa: "Tô Nghi."
Then cửa từ bên trong chuyển động, Tô Nghi thăm dò ra tới, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, mang theo một chút ý cười, đáy mắt sáng ngời, làm trái tim Hứa Nhược Tinh chợt đập nhanh hai nhịp. Tô Nghi ở công ty xưa nay ổn trọng thành thục, thậm chí mang một chút lãnh đạm, hiện tại đột nhiên mỉm cười, có chút nghịch ngợm, làm Hứa Nhược Tinh có hai giây không phản ứng lại đây.
"Kết thúc rồi ạ?"
Đột nhiên rất muốn ôm Tô Nghi.
Cô đến gần hai bước, ôm cô ấy.
Tô Nghi ở trong lòng ngực thấy khó hiểu: "Chị định làm gì?"
Hứa Nhược Tinh cũng không biết chính mình làm sao vậy, mặt chôn ở chỗ cổ cô ấy, hôn một chút, Tô Nghi thay đổi giọng điệu một ít: "Hứa tổng, đây là ở công ty."
"Ừm, chị biết." Hứa Nhược Tinh nói: "Chị biết đây là công ty."
Chỉ là đột nhiên có chút áp không được xúc động muốn ôm lấy cô ấy, tới vội vàng lại gấp gáp, thực đột nhiên.
Tô Nghi dựa trong lòng ngực cô, duỗi tay ôm lại Hứa Nhược Tinh, ngẩng đầu hỏi: "Chị có phải uống say rồi hay không?"
"Chị thật ra không đến mức yếu đuối như vậy."
Mới một ngụm rượu trái cây, cô thật không đến mức như vậy.
"Kia không nhất định nha."
Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy: "Như thế nào không nhất định?"
Tô Nghi tiến đến bên tai: "Rượu không say người, người tự say."
Lỗ tai tê tê dại dại, đáy lòng lại lần nữa bị khơi mào lên cảm giác ngứa ngáy, cô ôm Tô Nghi hướng phía bên trong đi hai bước, gót chân đá trên cửa, răng rắc một tiếng, cánh cửa khép lại.
Thế giới nhỏ của họ, mùi rượu trái cây vô cùng rõ ràng, hỗn hợp với mùi trên người hai người, hòa quyện thành mùi hương ý loạn tình mê. Hứa Nhược Tinh trước sau ôm Tô Nghi, ngã vào hương thơm ôn nhu.
Ngoài cửa bận rộn công tác còn đang tiếp tục, Lê Thần ba lần đi qua văn phòng Hứa Nhược Tinh, chưa tiến vào, trở lại trong văn phòng thư ký nói: "Lê tổng, Trần Cẩm bên kia đã bắt đầu liên hệ Bùi luật sư."
"Trần Cẩm cũng là nhân vật khó chơi, đây là những chuyện Trần Cẩm đã trải qua mấy năm nay ở nước ngoài, đều không đơn giản."
Lê Thần tiếp nhận tư liệu, hỏi thư ký: "Nghe nói trước kia quan hệ không tồi?"
Thư ký gật đầu: "Đúng vậy, em nghe được tin tức, hai người trước kia quan hệ rất tốt hồi còn đi học, sau này Bùi luật sư kết hôn, cô ấy xin ra nước ngoài ngây người mấy năm. Sau này vụ kiện Bùi luật ly hôn còn có cô ấy hỗ trợ nữa, lại nói tiếp, Tô tổng giám hẳn là biết Trần Cẩm."
"Vậy như thế nào hai người về sau bất hòa vậy?"
"Như thế nào bất hòa với nhau thì cũng không ai biết, chỉ nghe nói sau khi kết thúc vụ kiện ly hôn cho Bùi luật sư không bao lâu Trần Cẩm đi nước ngoài, sau đó cũng không trở về."
Dù sao cũng là việc tư của người khác cũng hỏi thăm không được quá nhiều.
"Lê tổng, chị là lo lắng Bùi luật sư bà ấy sẽ nể tình cảm cũ...."
Lê Thần cắt ngang: "Bùi luật sư biết nên làm như thế nào."
Đơn giản là điều tra rõ ràng mỗi chi tiết của người hợp tác với đối thủ, làm theo đúng trình tự công việc mà thôi: "Em lại đi tra xem, không cần bỏ lỡ chi tiết."
"Vâng ạ."
Chỉ là chuyện giữa Bùi Y Nhiên cùng Trần Cẩm xảy ra thật nhiều năm về trước, muốn điều tra lại, thật đúng là không dễ dàng, tin tức thật thật giả giả quậy với nhau, sợ là chỉ có người trong cuộc mới biết được chuyện gì xảy ra.
Bùi Y Nhiên ngồi ở trong văn phòng, nghe trợ lý gõ cửa nói: "Bùi luật sư, Trần luật sư hỏi chị buổi tối có rảnh hay không."
Đây là hôm nay lần thứ tư hỏi bà.
Cô ấy như thế nào vẫn là giống y như lúc trước.
"Không rảnh, nói cho cô ấy, trước khi mở phiên tòa chúng ta không cần thiết gặp mặt."
Trợ lý dừng lại, Bùi Y Nhiên vẫn là lần đầu tiên có thái độ kiên quyết như vậy, nhưng cũng không thể như vậy. Trước khi mở phiên tòa hai bên khẳng định cần cùng ngồi xuống nói chi tiết án kiện. Bùi Y Nhiên thấy trợ lý không đi nhíu mày: "Có vấn đề gì?"
Trợ lý lập tức lắc đầu: "Không thành vấn đề!"
Tuy rằng không được, nhưng Bùi Y Nhiên đã nói như vậy, trợ lý tự nhiên không dám vi phạm. Trợ lý yên lặng đem lời nói phản hồi lại cho Trần Cẩm, điện thoại bên kia Trần Cẩm bật cười: "Phải không? Bùi luật sư vẫn là chí công vô tư như vậy."
Trợ lý nghe vậy cười gượng.
Nghe nói hai người trước kia từng có quan hệ, thực thân mật, nhưng cụ thể phát sinh cái gì, cô làm trợ lý hoàn toàn không biết được, không dám nói bừa, chỉ phải xấu hổ treo điện thoại.
Bùi Y Nhiên đột nhiên đi tới cửa, xách theo túi xách, nói: "Tư liệu liên quan tới án kiện với Hoài Hải mau chóng chuẩn bị xong xuôi, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
Xác thật rất chí công vô tư.
Trợ lý suy nghĩ trong lòng, gật đầu: "Dạ em hiểu."
Bùi Y Nhiên rời đi khỏi văn phòng luật, trợ lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mới vừa tan tầm liền nhận được thư ký của Lê Thần gọi điện thoại, mời cô đi ăn bữa tối chung.
Hai người bị lãnh đạo đè nặng buồn ở quán lẩu, buồn đầu buồn não ăn.
"Ây, kia không phải Hứa tổng của công ty em sao? Chị ấy đứng bên kia làm gì?"