Hứa Nhược Tinh nhìn thật sâu đôi mắt Tô Nghi, ngã tư đèn xanh đèn đỏ, ánh đèn đỏ chiếu vào trong xe, rơi trên khuôn mặt Tô Nghi, ánh sáng loang lổ, cô không có ý kiến nắm lấy tay Tô Nghi: "Ừm."
Dường như Tô Nghi hiện tại nói cái gì, cô đều sẽ đáp ứng.
Tô Nghi cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, nhấp môi hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị không hỏi em sao?"
"Hỏi cái gì?"
"Vì cái gì không trở về nhà."
Đèn xanh sáng lên, Hứa Nhược Tinh thu hồi tay lái xe, không trả lời câu hỏi mà nói: "Em xem sau xe có phải có hai cái túi hay không."
Tô Nghi nghiêng đầu, nhìn đến sau xe quả nhiên là có hai cái túi, tò mò: "Là gì ạ?"
"Quần áo."
Mặt Tô Nghi đỏ ửng, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh nói thêm: "Đêm nay không trở về nhà."
Dường như đã sớm làm tốt chuẩn bị, cô chờ chính là Tô Nghi nói những lời này, vành mắt Tô Nghi đỏ lên, cúi đầu siết chặt túi, trong xe nhất thời có chút trầm mặc.
Hứa Nhược Tinh quá hiểu biết Tô Nghi.
Loại này thấu hiểu không phải do quanh năm suốt tháng quan sát, mà là chú ý từng hành động từng ánh mắt của đối phương.
Khi ở nhà của Lê Thần, Hứa Nhược Tinh luôn chú ý tới từng cử chỉ của Tô Nghi. Cô ấy không muốn về nhà, cô ấy muốn đi khách sạn, cùng chính mình cũng không phải giống nhau, không phải muốn đi điên cuồng, chỉ là... muốn đi bù đắp một ít tiếc nuối.
Hai người đã nhiều năm như vậy, bỏ lỡ rất nhiều, tiếc nuối cũng rất nhiều.
Tô Nghi không nói chuyện trong cổ họng như nghẹn lại, Hứa Nhược Tinh xuống xe, một đường nắm tay cô đi.
Hai người vào trong phòng.
Là căn phòng đôi, bày biện trang trí rất quen thuộc.
Tô Nghi nhớ rõ lần đó Hứa Nhược Tinh uống nhiều quá, nửa đêm tỉnh lại đi phòng vệ sinh, khi trở về hỏi cô: "Như thế nào còn không ngủ?"
Hiện tại, người vẫn còn đó, khung cảnh giống hệt, hỏi một câu y như vậy.
Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt cô: "Ngày đó sao em không ngủ được?"
Đôi mắt Tô Nghi hơi hơi hồng: "Do ồn ào quá."
Người đối diện cảm thấy kinh ngạc: "Chị sao?"
Cô lắc đầu: "Là em! Là tim em đập quá ầm ĩ, quá ồn ào nên không cách nào ngủ được!"
Ngày ấy không có nói ra lời, hiện tại có thể ở trước mặt chị ấy nói ra hết lời.
Hứa Nhược Tinh nhìn cô cười, phút chốc ôm lấy cô, hai người cùng nhau đi đến cửa sổ.
Phòng này không quá giống với phòng tình nhân, nơi này không có cửa sổ sát đất, chỉ có hai cửa số, có thể ngắm được cảnh đêm dưới tòa nhà, ánh đèn lập loè, bóng dáng lay động.
Hứa Nhược Tinh ôm Tô Nghi, mở miệng: "Còn có cái gì muốn nói nữa không?"
Tô Nghi dựa vào trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh: "Còn có rất nhiều."
Hứa Nhược Tinh cười: "Không sao, em cứ từ từ nói."
Vừa dứt lời, di động vang lên, buổi tối gọi điện có chút đột ngột, Hứa Nhược Tinh buông Tô Nghi: "Chị đi trả lời điện thoại."
Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh ở bàn trà cầm điện thoại, bắt máy, mặt mày ẩn hiện cảm xúc khác thường: "Thật sao?"
Còn có chút không dám tin tưởng.
Điện thoại hai bên nói chuyện trao đổi với nhau một lúc lâu, Hứa Nhược Tinh nói: "Chị biết rồi, lại tiếp tục quan sát thêm đi."
Tô Nghi đi đến bên người Hứa Nhược Tinh: "Ai vậy?"
"Tiểu Trịnh."
"Tiểu Trịnh nói Úc Tử An từ chức rồi."
Nghe thấy cái tin tức này Tô Nghi ngạc nhiên: "Từ chức?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Hoài Hải đem trách nhiệm đẩy cho Úc Tử An."
Cho nên Úc Tử An sẽ rời đi Hoài Hải, cô cũng không ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn chính là Úc Tử An chủ động từ chức mà không phải sa thải, nhưng cũng vì như vậy mà tính chất câu chuyện đã hoàn toàn không giống nhau.
Người chú ý chuyện này đều biết, chuyện lần này Hoài Hải khẳng định không thoát nổi liên quan. Đẩy Úc Tử An ra là muốn lấy một người ra phụ trách, không nghĩ tới Úc Tử An lại từ chức đột ngột như vậy.
Hoài Hải sợ là càng phải đau đầu.
Tô Nghi vẫn là có thể hiểu được quan hệ trong đó, hai bên kiện tụng, bên thắng được một chút danh tiếng thì bên thua sẽ chịu tổn thất.
Màn hình di động sáng lên, có người gửi tin nhắn cho cô, Tô Nghi nhìn, hóa ra là giám đốc thiết kế cũ.
Cũng đã lâu không có liên hệ lại với giám đốc thiết kế cũ, sau khi tới SX cô ngại, không có chủ động nhắc tới chuyện công việc chỉ tâm sự việc nhà. Đây là lần đầu tiên giám đốc cũ gửi tin nhắn dò hỏi cô về chuyện công việc.
Tô Nghi ôm di động, Hứa Nhược Tinh ôm cô, hai người nằm ở trên giường, chăn đơn cùng gối đầu màu trắng, bóng đáng hai người khắc ở trên vách tường phía sau, hòa hợp thành một thể.
Giám đốc gửi tin nhắn Tô Nghi: "Tiểu Hoàn gửi tin nhắn cho chị, nói Hoài Hải có rất nhiều nhân viên từ chức?"
Tô Nghi thật đúng là không biết chuyện này, giám đốc đối với Hoài Hải là có tình cảm, nhưng giám đốc cùng Cừ tổng, phó tổng không hợp. Tin tức là nhận được từ đồng nghiệp trước kia trong công ty, không cùng Cừ tổng bọn họ liên hệ.
Giọng điệu nói chuyện phiếm như vậy, càng như là cảm khái.
Đoán chắc giám đốc sau khi biết tin tức đã suy nghĩ đến nửa đêm, thật sự khó chịu, mới có thể gửi tin nhắn đến cho cô để hỏi. Hẳn là cũng không phải muốn có được cảm xúc gì từ cô, đơn giản có chút xúc động muốn thổn thức đôi câu.
Rốt cuộc Hoài Hải từng huy hoàng ra sao, chính giám đốc đã từng chứng kiến.
Tô Nghi trả lời: "Đi rất nhiều người rồi ạ?"
Giám đốc gửi: "Đúng vậy, tổ một nói là ba người từ chức, tổ hai chín người từ chức."
Tổng cộng còn bao nhiêu nhà thiết kế? Tổ hai dường như là trống không.
Giám đốc lại gửi: "Thật ra ngay từ lúc em đi, chị đã đoán được sẽ có ngày này."
Giám đốc lúc ấy còn không so đo hiềm khích trước đây gửi lời đề nghị cho Cừ tổng.
Lại như đá chìm đáy biến.
Tô Nghi không tránh mặt Hứa Nhược Tinh, những việc này không cần chờ đến ngày mai, buổi tối tiếu Trịnh liền đã điều tra rõ ràng.
Hứa Nhược Tinh cũng nói: "Không kỳ quái."
Giám đốc tiếp tục gửi: "Lúc em rời đi, trong phòng thiết kế của Hoài Hải đã có mâu thuẫn, lần này đẩy Úc Tử An ra, lần sau đẩy ai?"
Mỗi người đều cảm thấy bất an, phòng thiết kế của Hoài Hải từ ngày Cừ tổng tiếp nhận công ty liền tạo ra khe nứt. Hắn không vội đi lấp khe nứt đó lại, mà liều mạng lôi kéo khe nứt lớn ra, hiện tại khe nứt càng kéo càng rách, đã lớn đến không thể nào lấp được nữa.
Cùng với quan điểm của giám đốc không mưu mà hợp.
Giám đốc cuối cùng cảm khái: "Hoài Hải sắp tới chắc sẽ rung chuyển lớn."
Tô Nghi tắt di động.
Rốt cuộc Hoài Hải bao năm ở trong giới làm xằng làm bậy như vậy, làm những chuyện dơ bẩn cũng không phải ít ỏi gì, công ty mà họ đắc tội cũng không phải một hai cái, lúc không có cơ hội còn phải tìm cơ hội, hiện tại cơ hội tốt như vậy lại như thế nào sẽ bỏ qua?
Có chút người có lẽ đã ngo ngoe rục rịch, chờ cơ hội này thật lâu, không cần SX làm thêm động thái gì.
"Khi đó Lê Thần vẫn luôn mời em tới S X, sao em không sang?"
Hỏi ra lời thấy Tô Nghi ngửa đầu nhìn: "Chị cảm thấy là vì sao?"
Hứa Nhược Tinh suy nghĩ một lát: "Sợ chúng ta cũng giống như cha mẹ em làm cùng công ty, sẽ cãi nhau như vậy?"
"Không hoàn toàn là vậy."
"Còn có cái gì?"
"Còn có em sợ em không khống chế được chính mình."