Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 27 - Tên du côn những năm 90 (7)


3 tháng

trướctiếp

Dì Trần nghe tin Vệ Minh Ngôn và Lan Lan về làng từ những người trong thôn, vui vẻ về nhà chia sẻ với chồng.

"Ông à, chúng ta có nên đi xem không? Nghe nói thằng Minh Ngôn mua cho nhà lão Tam rất nhiều đồ tốt, toàn là những thứ làng mình chưa thấy bao giờ, chúng ta cũng nên đi xem cho biết."

Ông Trần đang mài đồ gỗ trong tay, nghe vợ nói nhưng tay vẫn không ngừng lại: "Đi làm gì? Người ta đưa vợ về thăm nhà mẹ đẻ, chúng ta qua đó không phải làm phiền à?"

Nhìn vợ buồn bã bỏ đi vì bị mình nói, ông Trần thấy hơi áy náy.

Thực ra ông cũng muốn đi xem đứa trẻ mà mình đã từng coi sóc, nhưng lần trước họ đã lợi dụng lòng tốt của người ta, khiến cả làng ngày nào cũng xôn xao bàn tán, nếu họ đi thì chắc chắn sẽ bị nói là đến đòi quà.

Ông Trần nghĩ đến những bà hàng xóm suốt ngày buôn chuyện nhà người khác thì thấy đau đầu, nên quyết định ở nhà.

Cùng lắm thì ngày mai vợ ông ra ngoài dạo chơi, thế nào cũng sẽ nghe được từ ai đó rồi cũng sẽ biết được thằng bé sống có tốt hay không.

Dì Trần vẻ mặt khó chịu lấy quần áo từ trong phòng để chuẩn bị ra bờ sông giặt, lầm bầm với ông Trần: "Tôi biết tỏng ông rồi, ông thấy thằng Minh Ngôn phát đạt nên không muốn tới gần, cái tính xấu gì thế không biết."

"Nói với bà, bà cũng không hiểu được."

Đôi vợ chồng già này còn ai không biết tính nhau nữa. Đang nói thì bỗng có tiếng gõ cửa, dì Trần liếc chồng một cái, bỏ chậu quần áo xuống rồi đi mở cửa.

Vừa mở cửa, bà đã tươi cười: "Minh Ngôn, Lan Lan, sao hai đứa lại đến đây?"

Ông Trần đang định bỏ đồ gỗ xuống xem ai đến, nghe thấy là Vệ Minh Ngôn thì giật mình, vội vàng bỏ việc, chống gậy đứng dậy.

"Dì ơi, tụi con đến thăm dì và chú đây ạ!"

Vệ Minh Ngôn mỉm cười, kéo tay cô gái bên cạnh tiến lại gần. Thấy ông Trần đang khập khiễng đi tới, anh vội vàng bước lên đỡ ông.

"Chú à, con là con cháu trong nhà, sao lại để chú phải ra đón thế này."

"Có cái gì đâu, thôn chúng ta không câu nệ mấy chuyện đó." Dù nói vậy, nhưng khi thấy hai người đến, ông Trần vẫn không giấu được nụ cười trên mặt.

"Sao hai đứa lại đến đây?"

"Lâu rồi chưa về, con mang chút quà đến cho chú và dì ạ."

Vệ Minh Ngôn lấy ra chiếc túi anh luôn mang theo, đưa cho ông Trần: "Đây là cây gậy chống con mua cho chú, chống lên rất oai phong, phía trên còn khắc hình đầu rồng nữa."

"Sao lại mang quà đến thế này." Ông Trần lúc đầu giật mình, sau đó vui vẻ nhận lấy, mở hộp ra nhìn cây gậy màu sắc đẹp đẽ thì hơi do dự.

"Minh Ngôn à, cây gậy này trông thủ công rất tinh xảo, có đắt không?"

"Không đáng là bao, chú là trưởng bối của con và Lan Lan mà."

"Chú xem quần áo con mua cho dì này, mặc vào chắc chắn sẽ đẹp."

Dì Trần không ngờ lại có quà cho mình, nhìn chiếc túi đẹp đẽ chứa món quà, cười không ngậm được miệng.

"Cháu có lòng quá."

Dịch Chỉ Lan đứng bên cạnh người đàn ông, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy yêu thương, mỉm cười lấy quần áo so lên người dì Trần, trong lòng vừa ấm áp vừa tự hào, vừa hạnh phúc.

Đây là chồng của cô.

Anh ấy dịu dàng, biết ơn và có trách nhiệm. Anh luôn hào phóng đáp lại những người đã từng giúp đỡ mình. Dịch Chỉ Lan đã từng yêu anh vì anh đã cứu cô khỏi chết đuối, vì anh là ân nhân cứu mạng của cô.

Bây giờ, sau khi chung sống, tình yêu của cô dành cho anh ngày càng sâu đậm.

Cô cảm thấy mình đã gặp được người đàn ông tốt nhất trên thế giới.

Và thật trùng hợp, người đàn ông đó cũng yêu cô.

Khi hai người trở về, chú Dịch và thím Dịch rất không nỡ, nhưng họ biết rằng ở thành phố lớn tốt cho tương lai của đôi vợ chồng trẻ, nên trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, nhìn chiếc xe dần khuất xa.

"Em có luyến tiếc không?"

Vệ Minh Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hơi buồn của cô gái bên cạnh, liền biết cô đang nghĩ gì, anh an ủi: "Đến khi chúng ta già rồi, chúng ta sẽ trở về sống ở đây."

Dịch Chỉ Lan thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông với ánh mắt dịu dàng: "Vâng, em nghe anh!"

So với lần trước rời đi, cô không còn quá lo lắng và sợ hãi những điều chưa biết.

***

Lần này cô về thăm nhà nhân dịp nghỉ lễ, chỉ ở nhà một đêm rồi lại phải trở về trường. Sau khi lưu luyến chia tay chồng, cô gái bước những bước chân tự tin trở về ký túc xá.

"Lan Lan! Cậu về rồi! Về nhà có vui không?"

An Cần đang cặm cụi đọc sách, nghe thấy tiếng cửa mở, thấy Dịch Chỉ Lan, liền mừng rỡ hỏi han cô về chuyến thăm nhà.

Dịch Chỉ Lan cười, đặt túi xách xuống, trả lời: "Rất vui, chú thím thấy mình về mừng lắm, mình cũng rất nhớ họ."

Hoàng Miêu đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lạnh lùng nói: "Thế sao cậu không ở lại thêm vài ngày?"

An Cần và Dịch Chỉ Lan đều không phản ứng lại cô nàng.

Trường chỉ cho nghỉ hai ngày, không có lý do chính đáng mà không quay lại thì chắc chắn sẽ bị phê bình.

Sau một tháng sống chung, Dịch Chỉ Lan đã phần nào hiểu rõ tính cách của hai người bạn cùng phòng.

An Cần tốt bụng, thoải mái, có chuyện gì cũng nói thẳng. Hoàng Miêu có lẽ vì nhà nghèo nên có chút ganh tị với Dịch Chỉ Lan vì cô có nhiều quần áo đẹp, thường xuyên nói những lời khó nghe. Bây giờ, Dịch Chỉ Lan đã rèn luyện được một kỹ năng mới, đó là coi như không nghe thấy những gì Hoàng Miêu nói, An Cần cũng vậy.

Ngày hôm sau, cuộc sống đại học bận rộn của Dịch Chỉ Lan lại tiếp tục. Hầu như tất cả các bạn cùng lớp đều đang cố gắng học tập, khiến cô cũng không khỏi nỗ lực hơn.

Chỉ có một khoảng thời gian trong ngày, cô sẽ mang sách vở ra bờ hồ trong trường, nhưng không phải để học mà là để lấy điện thoại ra trò chuyện với Vệ Minh Ngôn.

"Em ăn rồi, ở căng tin? Anh ăn chưa?"

Cô gái mỉm cười dịu dàng, im lặng lắng nghe. Chàng trai bên kia dừng một lúc rồi mới trả lời với giọng hơi thiếu tự tin: "Ăn rồi."

"Lại nói dối." Dịch Chỉ Lan bĩu môi vạch trần anh chồng, "Anh mau đi ăn cơm đi, có nghe không? Em có số điện thoại trợ lý của anh đấy, đừng quên là anh đã bảo anh ấy báo cáo tình hình cho em mỗi ngày."

Vệ Minh Ngôn vội vàng xin tha: "Anh đi ăn ngay đây, anh đi ăn ngay đây. Thực sự là hôm nay hơi vội nên quên mất, lần sau sẽ không thế nữa."

Dịch Chỉ Lan lúc này mới yên tâm, tiếp tục dặn dò: "Khi nói chuyện công việc thì uống ít rượu thôi, trước khi uống rượu nhớ ăn lót dạ, biết chưa?"

"Vâng..." Người đàn ông cười khẽ, đáp lại bằng giọng trầm thấp, "Nghe lời bà quản gia của nhà chúng ta đây."

Nghe thấy cách gọi này, cô gái giả vờ giận dỗi: "Ai là bà quản gia của anh chứ!"

"Được rồi, được rồi, không phải bà quản gia, Lan Lan nhà ta là công chúa nhỏ, công chúa nhỏ của anh."

Giọng nói trầm ấm, đầy yêu thương từ điện thoại truyền đến. Mặc dù đã nghe những lời ngọt ngào của anh rất nhiều lần, Dịch Chỉ Lan vẫn không khỏi đỏ mặt. Cô cố gắng nói bằng giọng không quá ngại ngùng: "Anh mau đi ăn cơm đi, đừng chỉ lo làm việc, nhỡ anh đói lả đi thì sao!"

Khi hai người không ở bên nhau, cô cảm thấy Vệ Minh Ngôn luôn cao lớn và đáng tin cậy, nhưng khi họ gặp nhau gần như mỗi ngày, cô mới biết người đàn ông này luôn mải mê công việc, đặc biệt là không quan tâm đến sức khỏe của mình. Là vợ của anh, ngoài việc giám sát anh chăm sóc bản thân mỗi ngày, cô còn biết làm gì khác đây?

Vì vậy, thói quen trò chuyện vào mỗi bữa ăn đã được hình thành và duy trì.

"Ăn cơm, ăn cơm, anh ăn ngay đây." Vệ Minh Ngôn tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng, "Em còn nhớ công ty xe đạp mà anh nói với em lần trước không? Vì mới bắt đầu nên giá hơi thấp một chút, kết quả là bán chạy quá, vừa rồi họp còn bàn chuyện tăng ca để công ty đối tác sản xuất kịp, nên anh mới chưa kịp ăn cơm. Anh đảm bảo sẽ không có lần sau đâu."

"Ít nói dối thôi." Dịch Chỉ Lan không tin lời anh, "Lần trước anh cũng nói vậy, mà lần sau vẫn chứng nào tật nấy."

Người đàn ông bên kia đáp lại một cách lý lẽ: "Nếu anh không làm vậy thì làm sao có thể nghe giọng em mỗi ngày, đúng không?"

"Anh đúng là!"

Gương mặt thanh tú của cô gái lại đỏ thêm một tầng, "Em không nói chuyện với anh nữa! Tối nay đừng ăn ở ngoài, chờ em về nấu cơm cho anh."

"Được." Vệ Minh Ngôn cố tình hạ thấp giọng, giọng nói trầm ấm quyến rũ: "Anh sẽ đến đón em tan học."

Khoảnh khắc ngọt ngào hàng ngày kết thúc, Dịch Chỉ Lan vừa mới đặt điện thoại xuống thì thấy một nam sinh mặc đồ đen dắt một chiếc xe đạp mới tinh, như vô tình đi đến trước mặt cô.

Anh ta đặt tay lên tay lái, mỉm cười với cô gái xinh đẹp trước mặt: "Lan Lan, về ký túc xá à? Để anh đưa em về."

Dịch Chỉ Lan nhìn người bạn cùng lớp này, rõ ràng đã biết cô có bạn trai mà vẫn cứ theo đuổi không buông, cảm nhận được sự kiêu ngạo trong ánh mắt anh ta.

Thấy ánh mắt cô dừng lại trên chiếc xe đạp, nam sinh tóc húi cua không giấu được vẻ đắc ý: "Xe mới mua đấy, khó mua lắm. Coi như là nể mặt chiếc xe này, cho anh đèo em một đoạn nhé?"

Nhìn logo hoa lan trên xe đạp, nhớ đến hình ảnh công ty mà người yêu đã cho cô xem, rồi nhìn lại vẻ mặt đắc ý của người bạn cùng lớp trước mặt.

Hình như xe đạp của công ty Minh Ngôn cũng có logo hoa lan thì phải...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp