Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 25 - Tên du côn những năm 90 (5)


3 tháng

trướctiếp

Nyan Nyan: Tui copy mấy chương trước mới nhận ra bạn AnGing dùng là “chú Dịch” “mợ Dịch”, mà tui lỡ dùng “chú thím Dịch” rồi, lười chỉnh lại. Thôi mọi người ráng đọc vậy =))

Vừa bước vào, thấy cả phòng đang nhìn mình, anh hơi ngượng ngùng dừng lại, hướng về thím Dịch đang ngơ ngác nhìn mình nói: "Thím xem này, dây chuyền vàng, cả cái xe ngoài kia, túi tiền này, đều là theo yêu cầu của thím mà có. Cái đó, cháu..."

Anh nói, mắt dán vào Dịch Chỉ Lan đang nhìn mình bằng đôi mắt đỏ hoe, "Cháu và Lan Lan muốn kết hôn, mong chú và thím đồng ý."

Nói xong, Vệ Minh Ngôn mới nhận ra có gì đó không ổn, anh nhíu mày khó hiểu, "Sao mọi người đều khóc? Có chuyện gì vậy?"

Trong phòng có cả đống người, nhưng không ai trả lời.

Không phải không muốn nói, mà là quá sốc đến nỗi không nói nên lời.

Tên du côn đó, lái xe về rồi sao?

Họ nhớ lại lời hứa một tháng trước của anh khi rời đi, rằng sẽ mang theo hai nghìn tệ khi trở về, họ còn không tin, vậy mà giờ anh lại lái xe về thật!

Trước đó họ còn thương cho nhà họ Dịch, có một cô con gái như vậy, ai ngờ vừa mới thương cảm không lâu, một chàng rể quý đã từ trên trời rơi xuống.

Cuối cùng, chú Dịch là người đầu tiên hoàn hồn, ông cứng đờ há miệng, giọng khàn khàn hỏi: "Xe, là của cháu sao?"

"Vâng, ngày mai Lan Lan không phải đi học sao? Đi tàu không tiện, cháu nghĩ mua xe để chạy thẳng đến trường, tiện mang theo hành lý. Cháu định về sớm hơn, nhưng mua xe mất thời gian, lại phải lái về, cũng may vẫn còn kịp."

Vệ Minh Ngôn vừa nói, mắt lại không kìm được nhìn Dịch Chỉ Lan, người cũng chưa hết bàng hoàng, vẻ say đắm của anh khiến mọi người trong phòng bừng tỉnh.

"Du côn, cháu, cháu trúng mánh gì rồi sao?"

"Cũng không hẳn là trúng mánh gì đâu, cháu đi nhờ xe tải, buôn bán linh tinh kiếm được ít tiền, rồi mua cổ phiếu, may mắn trúng lớn."

Vệ Minh Ngôn vừa nói vừa hỏi: "Mọi người sao thế? Sao lại tụ tập ở đây?"

Cách nói chuyện của anh vẫn như xưa, khiến mọi người cảm thấy như đang mơ, thi nhau kể lại mọi chuyện.

"Quá đáng thật! Để cháu đi tìm họ!"

Thấy Vệ Minh Ngôn định quay đi, mọi người vội ngăn lại: "Cháu đi cũng vô ích, chiều nay họ ra khỏi nhà ông Ba rồi đi tàu luôn, giờ đuổi không kịp đâu."

Thấy không đuổi kịp, Vệ Minh Ngôn đến trước mặt chú thím Dịch, an ủi: "Chú thím đừng lo, cháu có tiền, Lan Lan vẫn có thể học đại học, hai người cứ an hưởng tuổi già, để cháu và Lan Lan hiếu thảo với hai người."

Hai ông bà vẫn chưa hoàn hồn, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Vừa rồi còn khóc lóc vì mất tiền học của Lan Lan, chớp mắt, du côn đã thành đại gia.

Không chỉ hai ông bà, cả làng cũng thấy mọi chuyện diễn biến quá nhanh.

Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện tốt!

Biết họ cần bàn bạc chuyện cưới xin, mọi người buôn chuyện thêm vài câu rồi cũng về.

Trong lòng vừa phấn khích vừa khó tin, chỉ ước gì có thể tìm được một người không chứng kiến cảnh này để kể lại mọi chuyện.

Ở thôn chẳng có hoạt động giải trí gì khác, mọi người làm xong việc thường tụ tập nói chuyện phiếm, nên tin tức lan rất nhanh.

Chuyện thằng du côn lái xe hơi, đeo vòng vàng về, chắc chưa hết đêm nay, cả thôn đều biết.

Mọi người về hết, Vệ Minh Ngôn bước đôi chân dài đến bên Dịch Chỉ Lan, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng cổ bạc đưa cho cô.

"Lan Lan, anh mua cho em."

Nói rồi, sợ Dịch Chỉ Lan hiểu lầm anh không mua vàng, anh giải thích: "Anh thấy mấy người kia đeo vòng vàng không đẹp chút nào, màu trắng vẫn đẹp hơn, nên mua cho em vòng bạch kim, bây giờ trong thành phố đang thịnh hành cái này, em đeo lên chắc chắn đẹp."

Dịch Chỉ Lan vẫn như đang trong mơ, cô ngơ ngác nhận lấy chiếc vòng, "Minh Ngôn..."

"Anh nói sẽ cho em cuộc sống sung sướng mà!"

Cô gái ngây người nhìn người yêu cười với mình, có chút trẻ con, lại có chút tự hào, "Sau này, em sẽ không phải chịu khổ nữa."

Nói rồi, anh nhấc chiếc bao tải lên, mở ra cho Dịch Chỉ Lan xem, "Nhìn này, số tiền này là của chúng ta."

Nhìn tiền đầy bao, Dịch Chỉ Lan bối rối, "Sao lại dùng bao tải đựng?"

"Thím Dịch muốn thế."

Người đàn ông nói như lẽ đương nhiên, "Dây chuyền vàng, lái xe, cả bao tải tiền, lời thím Dịch nói anh đều nhớ."

Nói rồi, anh nhìn sang thím Dịch đang ngơ ngác nhìn, quên cả khóc, "Đúng không thím?"

Thím Dịch:... Bà chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Ai ngờ, tên du côn đó lại làm được thật!

Sự việc đến nước này, hôn sự của hai người cũng không trì hoãn nữa.

Chỉ là về thời gian cưới, có chút khác biệt.

Vệ Minh Ngôn kiên quyết muốn tổ chức đám cưới sớm, sớm nhất là ngày mai.

"Chú, không phải cháu không muốn làm lớn, nhưng Lan Lan sắp phải đi học, cháu cũng mở công ty ở nơi cô ấy học, có rất nhiều việc phải làm. Hay là thế này, Lan Lan chưa đủ tuổi kết hôn, ngày mai chúng ta làm lễ nhỏ, coi như lần đầu ra mắt, đợi Lan Lan đủ tuổi, chúng ta sẽ làm lớn, chú thấy sao?"

Chú Dịch nhất thời không biết từ chối thế nào, nếu là bình thường, ông còn có thể nói trước đính hôn, rồi từ từ tính chuyện cưới xin, nhưng giờ Lan Lan rõ ràng phải dùng tiền của Vệ Minh Ngôn để học đại học, cũng đã đưa ra điều kiện hứa hôn rồi nên giờ không biết nói sao nữa.

"Hai đứa vội vàng thế, nhà cửa chưa chuẩn bị gì, cưới xin mà sơ sài quá."

Vệ Minh Ngôn vỗ ngực đảm bảo: "Việc này cứ để cháu lo, chú và thím đi nghỉ ngơi đi, cháu đảm bảo ngày mai đám cưới sẽ long trọng, hoành tráng."

Chú thím Dịch lưu luyến bước đi, không yên tâm về phòng, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Vệ Minh Ngôn và Dịch Chỉ Lan.

Hai người vốn là người yêu, giờ người lớn đi rồi, không khí lập tức trở nên khác lạ.

Nhìn người yêu chỉ một tháng không gặp mà như biến thành người khác, Dịch Chỉ Lan đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Sao phải vội thế, chúng ta còn nhiều thời gian mà."

"Muốn cưới em về nhà sớm thôi." Vệ Minh Ngôn mỉm cười dịu dàng, ôn nhu nói với cô gái: "Chúng ta cưới rồi, đến thành phố A, chẳng phải danh chính ngôn thuận sao?"

Thành phố A chính là nơi Dịch Chỉ Lan sẽ học đại học.

"Còn nữa, Lan Lan..." Vệ Minh Ngôn tiến lại gần cô gái đang cúi đầu e thẹn, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, "Mấy hôm nay, em có cảm thấy gì không?"

"Cảm thấy?" Dịch Chỉ Lan ngẩng đầu nhìn người yêu, không hiểu lắm, "Cảm thấy gì cơ?"

"Lần trước ở nhà anh, không phải không có biện pháp an toàn nào sao..." Vệ Minh Ngôn nhắc nhở.

Cô gái đột nhiên mở to mắt, có chút không dám tin, che bụng nhỏ, "Ý anh là...?"

Cô bối rối, tay nhẹ nhàng không dám dùng sức.

Liệu trong này đã có một sinh linh bé nhỏ rồi sao?

Tính ngày tháng, đúng là kỳ kinh nguyệt của cô tháng này chưa tới.

Sợ hãi, hoang mang, và cả sự bối rối tràn ngập tâm trí Dịch Chỉ Lan.

"Đúng vậy, nếu có rồi, chúng ta phải chuẩn bị sớm." Vệ Minh Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng trấn an, "Đừng lo, giờ chúng ta có tiền, dù có con thật, chúng ta cũng sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất."

Dịch Chỉ Lan vẫn rất lo lắng, lần đầu tiên cô chủ động nép vào lòng người đàn ông, giọng nói đầy bối rối, "Nhưng em còn muốn đi học..."

Trong lòng cô chưa từng nghĩ đến chuyện có con sớm như vậy, một tháng qua có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô không có tâm trí và cơ hội nghĩ đến việc này. Giờ nghĩ đến việc mình có thể đã mang thai, lòng cô nặng trĩu lo sợ.

"Đi học thì cứ đi học, anh nghe nói có thể xin bảo lưu mà. Anh sẽ dùng tiền mua nhà gần trường, chúng ta sẽ ổn định cuộc sống, chờ con ra đời, em tiếp tục đi học, anh sẽ chăm sóc con."

"Minh Ngôn, em sợ quá, liệu chúng ta có thể nuôi dạy tốt một đứa trẻ không?"

Dịch Chỉ Lan còn trẻ, nghĩ đến tương lai không biết trước, không khỏi sợ hãi.

"Đừng sợ, có anh đây rồi. Cùng lắm thì đón chú thím đến ở cùng, chúng ta không có kinh nghiệm, nhưng họ có."

Vệ Minh Ngôn ôm lấy cô gái, giọng nói dịu dàng vẽ ra tương lai cho cô, "Ngày mai chúng ta cưới nhau, rồi lái xe đến trường, mua nhà, sắm sửa đồ đạc. Nếu em không có thai, chúng ta sẽ đợi đến khi em tốt nghiệp rồi mới sinh con. Nếu có thai rồi, chúng ta sẽ mua nôi, đồ chơi, để con khỏe mạnh lớn lên. Đến khi con lớn hơn một chút, em sẽ dạy con học, để con cũng thi đỗ đại học như mẹ nó, được không?"

Nghe người yêu nói, nỗi bất an trong lòng Dịch Chỉ Lan dần được xoa dịu.

Đúng vậy, có Minh Ngôn ở đây, cô không cần sợ hãi, Minh Ngôn nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa.

Vơi bớt nỗi sợ, Dịch Chỉ Lan lại bắt đầu mong chờ đứa con chưa biết có tồn tại hay không.

Đây là con của cô và Minh Ngôn.

Họ yêu nhau nhiều như vậy, nếu có con thật, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc phải không?

Vệ Minh Ngôn lái xe đến thị trấn.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần tiền đủ, dù là đám cưới gấp gáp đến đâu cũng có thể lo liệu chu toàn.

Việc chú Dịch nói bàn ghế không đủ căn bản không thành vấn đề, anh trực tiếp đi mua mới, đưa tiền, người ta liền chở đến.

Sáng sớm tinh mơ, hàng xóm nhà họ Dịch ra ruộng, đi ngang qua sân nhà ông thấy trên cổng kết đầy lụa hồng, bàn ghế trong sân bày biện tươm tất, còn có một người phụ nữ lạ mặt đang nhóm bếp chuẩn bị nấu nướng.

Ông ta dụi mắt, cứ ngỡ mình chưa tỉnh ngủ.

Đang lúc nghi ngờ mắt mình, chú Dịch mặc quần áo mới cười ha hả bước ra, nhìn đông ngó tây, mặt mày hớn hở.

Thím Dịch theo sau, cũng mặc đồ mới, hàng xóm trố mắt nhìn bộ đồ trên người bà, lần trước bà lên thành phố thăm con trai, cậu con trai dẫn bà đi trung tâm thương mại, có một bộ y hệt như vậy.

Nếu nhớ không nhầm thì bộ đồ đó phải hơn trăm tệ!

Hơn trăm tệ, bằng cả tháng rưỡi lương của con trai bà!

Còn chiếc vòng vàng to trên cổ bà nữa, là thật sao?

Trời ơi, chắc phải đắt lắm!

Người hàng xóm vội chạy lại, "Tam tẩu tử, nhà chị sắp có hỷ sự à?"

Thím Dịch tối qua được Vệ Minh Ngôn tặng một chiếc vòng vàng to, trằn trọc cả đêm không ngủ được, vừa nghĩ đến đứa con gái bỏ nhà ra đi, lại nghĩ đến cậu cháu rể giàu có này. Sáng sớm, vừa nghe thấy gà gáy liền vội vàng dậy, ra ngoài thấy sân nhà đã thay đổi chóng mặt chỉ sau một đêm.

Bà còn đang ngơ ngác thì thấy hàng xóm hỏi, theo phản xạ cười đáp: "Đúng vậy, nhà tôi Lan Lan sắp cưới Minh Ngôn đấy."

"Sao lại gấp thế? Cậu ta mới về tối qua mà!" Người hàng xóm thật sự ngạc nhiên.

Kết hôn ở trong làng họ không phải đều phải nhờ bà mối, hai nhà gặp mặt rồi mới đính hôn, sau đó chọn ngày lành tháng tốt sao?

Nghĩ vậy, ánh mắt bà ta trở nên kỳ lạ, chẳng lẽ có gì mờ ám?

Thím Dịch thấy ánh mắt bà hàng xóm thì giật mình, lấy lại tinh thần cười nói: "Cũng tại thằng Minh Ngôn, nó bảo mới mở công ty ở thành phố Lan Lan học, nhiều việc chờ nó về làm, với cả Lan Lan cũng sắp đi học rồi. Nó sốt ruột cưới vợ, cứ đòi làm nhanh."

Bà ấy cố hết sức lái câu chuyện sang việc Vệ Minh Ngôn rất yêu thương Dịch Chỉ Lan, "Tôi với chú nó đều bảo không cần vội vàng, nhưng đứa nhỏ này không nghe, tối hôm qua lái xe chạy đi mua hết thứ này đến thứ khác, cứ nói tuy gấp gáp nhưng cũng không thể kém cạnh nhà khác trong làng."

"Cô nhìn bộ đồ tôi mặc này, nó mua tối qua đấy, chú nó cũng có một bộ. Vải đẹp thế này, chúng tôi làm ruộng, mặc đẹp thế làm gì? Còn cái vòng vàng này nữa, to thế này, chắc đắt lắm tiền. Sao nó lại tốt với chúng tôi như vậy? Chẳng phải vì Lan Lan sao!"

"Thấy nó thật lòng yêu thương Lan Lan, tôi đây cũng yên tâm rồi."

Người hàng xóm nghe mà mắt sắp rơi ra.

Không ngờ tên du côn này thay đổi xong lại tốt đến vậy. Bà ta nhìn chiếc vòng vàng to trên cổ thím Dịch, rồi bộ đồ mới, ghen tị đến mức chỉ ước gì chàng rể này là của nhà mình!

Ghen tị thì ghen tị, nhưng cũng không còn bận tâm chuyện cưới xin chóng vánh nữa. Đến khi mọi người trong làng thức giấc, người đi ngang qua hay tin du côn lái xe hơi về cố ý đến hỏi thăm, đều được bà hàng xóm kể lại tường tận.

Nội dung đại khái là du côn yêu Dịch Chỉ Lan đến nhường nào, tôn trọng bố mẹ cô ra sao, đặc biệt nhấn mạnh vào bộ quần áo mới hơn trăm tệ và chiếc vòng vàng to, rồi còn kể cả về chiếc xe hơi bên ngoài.

Kể đến tận trưa, nói khô cả miệng mới chịu dừng.

Bà ta chẳng vì gì khác, chỉ vì ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của mọi người trong làng, cảm giác như thể sự ngưỡng mộ đó là dành cho mình vậy.

Bà ta định về thì thím Dịch giữ lại, "Về gì nữa, chiều nay nhà tôi đãi khách, cứ ở lại ăn cơm."

"Nhân tiện xem váy cưới của Lan Lan nhà tôi, Minh Ngôn mang từ thành phố về đấy, Lan Lan mặc xinh lắm."

Nỗi buồn con gái bỏ nhà ra đi hôm nay đã được thím Dịch gác lại, tập trung vui mừng cho cháu gái.

Hai người đang đi về nhà thì mấy đứa trẻ con chạy đến, kéo áo thím Dịch hỏi: "Dì Ba ơi, xe hơi đâu? Mẹ cháu bảo nhà dì có xe hơi to!"

Thím Dịch mỉm cười trìu mến, xoa đầu một đứa trẻ, nói: "Xe hơi ở nhà anh Minh Ngôn của các cháu đấy, anh ấy sẽ dùng xe đón chị Lan Lan."

"Vậy chúng cháu đến nhà anh ấy xem!"

Sau khi bọn trẻ đi, thím Dịch cười nói với bà hàng xóm: "Minh Ngôn lái xe về nhà, bảo muốn lái xe đến đón Lan Lan, gần thế này, còn lái xe làm gì."

Miệng thì phàn nàn, nhưng nhìn nụ cười không ngớt trên môi bà, ai cũng biết thím Dịch vui đến nhường nào.

Lái xe hơi đón dâu, đây là lần đầu tiên trong thôn họ, không, không chỉ trong thôn, mà ngay cả các cô dâu ở thị trấn cũng chưa được đối xử như vậy.

Quả nhiên, trong mắt bà hàng xóm tràn đầy ngưỡng mộ, "Lan Lan đúng là số hưởng, bản thân là sinh viên, Minh Ngôn lại yêu thương cô ấy như vậy, sau này chắc chắn sẽ sướng lắm."

"Ai bảo không phải đâu, Lan Lan hồi nhỏ khổ nhiều, giờ cũng coi như hết khổ rồi."

"Lan Lan hiếu thảo vậy, Minh Ngôn lại yêu thương cô ấy, sau này hai bác cũng được nhờ."

Chú Dịch đang kiểm tra từng cái bàn ghế xem có chỗ nào không ổn, thấy hai người phụ nữ cười nói bước vào nhà, gương mặt vốn cau có cũng nở nụ cười, nếp nhăn như giãn ra.

Lan Lan sống tốt, sau này dù ông có chết, xuống suối vàng cũng có thể ngẩng mặt nhìn anh trai.

Trong khi nhà họ Dịch ngày càng đông vui, chàng rể Vệ Minh Ngôn đã đến gõ cửa nhà ông Trần.

"Gì cơ?" Ông Trần sững sờ đến mức quên cả hút thuốc, "Muốn lão làm trưởng bối cho cậu à?"

Trưởng bối của cô dâu chú rể, nếu không thân thiết đến mức độ nhất định, tuyệt đối không thể đảm đương được.

"Vâng, chú cũng biết, nhà cháu không có ai, đến lúc bái lạy trưởng bối, không thể chỉ có chú thím của Lan Lan được."

Vệ Minh Ngôn cười đưa bộ quần áo mới đã chuẩn bị sẵn ra, "Chú dì đã chứng kiến cháu lớn lên, nếu không có hai người, cháu đã chết đói từ lâu rồi. Chỉ riêng điều này, chú cũng giống như trưởng bối của cháu."

"Đây là quần áo mới, lần này xin chú thím giúp đỡ."

Ông Trần do dự nhận lấy, "Nhưng chú, chú..."

Thường thì bái lạy trưởng bối phải là người thân trực hệ hoặc có đức cao vọng trọng, tối qua nghe tin ông còn đang nghĩ Vệ Minh Ngôn có thể mời cụ cố trong làng, không ngờ lại tìm đến mình.

"Chú, cháu thật sự coi chú như trưởng bối, uống chén trà này xong, sau này chú chính là chú ruột của cháu. Sau này, cháu cũng không về nhà nữa, đến bữa cơm nóng cũng chẳng có mà ăn."

Câu cuối cùng khiến ông Trần mềm lòng, cắn răng đồng ý, "Được! Chú sẽ làm trưởng bối cho hai đứa, uống chén trà này!"

Ông bà Trần cùng nhau trịnh trọng mặc quần áo mới, rửa mặt sạch sẽ, bà Trần còn đeo chiếc vòng bạc quý giá của mình. Hai người ăn mặc chỉnh tề, như chuẩn bị ra trận, ngồi lên xe của Vệ Minh Ngôn.

Bên ngoài nhà họ Dịch đã tụ tập rất đông người, đang chờ mừng cưới.

Đây là quy tắc bất thành văn trong thôn, nhà ai có hỷ sự, người trong làng muốn đến ăn cỗ đều phải mang theo tiền hoặc quà, chủ nhà sẽ ghi nhớ nhà nào mang gì, sau này khi nhà đó có việc cũng sẽ đáp lễ tương tự.

Lẽ ra đám cưới phải tổ chức ở nhà trai, nhưng Vệ Minh Ngôn thấy nhà mình nhỏ lại tồi tàn, nhà anh cũng chẳng có ai, nên quyết định làm ở nhà họ Dịch.

Tổ chức đám cưới ở nhà gái trong thôn có nghĩa là nhà trai rất coi trọng. Thêm vào đó, Vệ Minh Ngôn đã tặng cho chú thím Dịch một bộ quần áo mới, dây chuyền vàng to, lại còn có chiếc xe hơi hiếm thấy ở thành phố, nên hơn nửa làng đã đến.

Ai cũng tò mò muốn xem tên du côn chỉ đi một tháng đã phất lên, à không, phải gọi là Vệ Minh Ngôn mới đúng.

"Đến rồi, chú rể đến rồi."

Bọn trẻ con luôn là người báo tin đầu tiên. Chúng chạy trước, phía sau, một chiếc xe hơi chậm rãi tiến đến, trên xe còn gắn hoa hồng đỏ rất đẹp.

Cửa xe mở ra, Vệ Minh Ngôn bước xuống.

Nhìn người đàn ông đẹp trai đứng cạnh xe, mắt mọi người trong làng sáng lên.

Du côn đẹp trai là điều cả làng đều công nhận, nhưng trước đây tên du côn này không khúm núm trước Long ca thì cũng là đi đứng lấc ca lấc cấc, quần áo lôi thôi lếch thếch, ố vàng hôi hám vẫn mặc trên người, từ xa đã ngửi thấy mùi dầu máy.

Nếu không phải anh ta cứu Dịch Chỉ Lan dưới nước, lên bờ cả hai đều ướt sũng, Dịch Chỉ Lan chắc chắn sẽ không thích anh ta. Sau này hai người ở bên nhau, nhờ Dịch Chỉ Lan giục giã anh ta mới bớt lôi thôi.

Nhưng bây giờ, anh mặc một bộ vest thẳng thớm, chân đi giày da đen bóng, dáng người cao ráo, mặt mày tươi cười, khiến mọi người sững sờ.

Đúng là con hư biết nghĩ quý hơn vàng.

Không ngờ tên du côn ăn mặc chỉnh tề lại đẹp trai đến vậy.

Vệ Minh Ngôn trước tiên dìu ông bà Trần xuống xe, rồi mới quay sang nói với dân làng đang nhìn mình: "Vệ Minh Ngôn cháu từ nhỏ không cha không mẹ, nhờ bà con lối xóm cưu mang. Trước đây trẻ người non dạ, làm không ít chuyện sai trái, nhân ngày cưới này, cháu muốn chân thành xin lỗi mọi người. Hôm nay, cháu sẽ không nhận tiền mừng, coi như là quà tạ lỗi."

Mọi người ồ lên.

Không nhận tiền mừng, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?

Trong thời gian ngắn, mọi người đều khen ngợi Vệ Minh Ngôn. Nhưng khi vào đến sân, nhìn thấy bàn tiệc toàn thịt cá, ai cũng choáng váng.

Thời buổi này nhà nào cũng nghèo, làm cỗ chỉ dám làm canh cá, canh gà cho có lệ. Đằng này, cả một con cá, một con gà bày ra! Tốn kém biết bao nhiêu!

Thôn dân vừa ngồi xuống vừa xuýt xoa, nhìn từng món ăn được bưng lên, toàn là thịt cá thật sự, ai cũng nuốt nước miếng thèm thuồng.

Vệ Minh Ngôn vào phòng đón dâu. Ở đây không có tục lệ đòi tiền mới cho vào, chỉ có mấy đứa trẻ con chặn cửa. Hắn lấy ra một túi kẹo lớn là bọn nhỏ tránh đường ngay.

Bên cạnh có mấy người họ hàng thân thích cùng đi vào phòng.

Dì Trần xuống xe cũng vào phòng, đứng ở cửa phòng Dịch Chỉ Lan. Bà là người chặn cửa cuối cùng.

Tuy là bà mối, cũng là bậc trưởng bối, dì Trần cũng chỉ làm kiểu cho có lệ rồi để chú rể vào.

Vệ Minh Ngôn vào phòng. Trên giường đất, Dịch Chỉ Lan mặc váy cưới xinh đẹp, e thẹn cúi đầu. Chú rể tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay cô dâu.

Từ nay về sau, anh sẽ là chồng của cô.

"Lan Lan, tuy rằng đã nói trước rồi, nhưng anh vẫn muốn nói lại một lần nữa."

Vệ Minh Ngôn trịnh trọng nói: "Anh nhất định sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Em sẽ có một cuộc sống tốt đẹp khi ở bên anh, và con cái của chúng ta sẽ lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ."

Dịch Chỉ Lan rưng rưng nước mắt, định nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào. Cô gật đầu, khẽ đáp: "Em tin anh."

Nhận được câu trả lời đầy tin tưởng, chàng trai tuấn tú mỉm cười. Anh cẩn thận lấy ra một chiếc hộp nhẫn, đeo chiếc nhẫn xinh xắn vào ngón tay thon dài của cô gái.

Thấy Dịch Chỉ Lan nhìn mình đầy nghi vấn, anh giải thích: "Đây là nhẫn bạch kim, một chiếc cho em, một chiếc cho anh."

Nói rồi, anh lấy ra chiếc nhẫn còn lại, đưa cho cô gái đang mặc bộ váy cưới lộng lẫy.

"Lan Lan, em có đồng ý đeo nhẫn cho anh không?"

Dịch Chỉ Lan rưng rưng nước mắt, bật cười. Cô nhận chiếc nhẫn, chậm rãi nhưng nghiêm túc đeo vào ngón áp út của người đàn ông.

"Từ nay về sau, em đã thực sự là vợ anh rồi."

"Đúng vậy, từ nay, em là vợ của anh."

Vệ Minh Ngôn trìu mến cười, hôn nhẹ lên mái tóc cô gái qua lớp vải váy cưới.

"Anh sẽ luôn bảo vệ em."

"Cô dâu chú rể ra rồi!"

"Đẹp quá!"

Dịch Chỉ Lan khoác tay người đàn ông, quỳ xuống trước mặt các bậc trưởng bối để mời rượu.

Đám cưới này là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, có chút không giống ai, nhưng chắc chắn là đám cưới hoành tráng nhất mà người trong thôn từng thấy. Họ chúc phúc cho cặp đôi mới cưới và ngưỡng mộ gia đình họ Dịch.

Sự ngưỡng mộ này càng tăng lên khi Vệ Minh Ngôn mang ra bộ trang sức bằng vàng gồm vòng cổ, vòng tay và nhẫn.

Mặc dù anh cảm thấy vàng không đẹp bằng bạch kim, nhưng "vàng" lại không thể thiếu. Hơn nữa, vì không muốn Dịch Chỉ Lan phải đeo, Vệ Minh Ngôn đã mua những món trang sức càng dày và nặng càng tốt.

Những món đồ trang sức vàng này tuy không đẹp, thậm chí có phần xấu xí, nhưng mọi phụ nữ ở đây đều nhìn chúng với ánh mắt nóng bỏng và khao khát.

Ở trong làng, có một bộ trang sức mới đã đủ để khiến hầu hết mọi người ghen tị, huống chi là vàng!

Đến lúc trao lễ vật, mọi người đều kinh ngạc và thán phục.

3000 đồng!

Con số này có ý nghĩa gì?

Ở ngôi làng nhỏ bé này, lễ vật 300 đồng đã là rất nhiều, vậy mà Vệ Minh Ngôn lại tặng 3000 đồng!

Đó là 3000 đồng!

Có thể mua được bao nhiêu thứ!

Ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ gần như xuyên thủng chú thím Dịch.

Ngay cả chú thím Dịch cũng không thể tin được.

Sao, sao lại có tới 3000 đồng?

Nhưng trước mặt bao nhiêu người, dù có ngốc đến đâu cũng phải giữ thể diện, hai người họ ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh gật đầu.

Sau khi mời trà, Vệ Minh Ngôn rõ ràng rất vui vẻ, đi khắp nơi mời rượu, uống đến đỏ mặt. Anh càng như vậy, càng chứng tỏ vị trí của Dịch Chỉ Lan trong lòng anh. Thím Dịch hoàn toàn quên mất trước đây mình đã từng ghét bỏ anh như thế nào, giờ đây càng nhìn càng thấy hài lòng về chàng rể này.

Sau khi tiếp khách được hai tiếng, bà cầm 3000 đồng mà Vệ Minh Ngôn đưa, đi vào phòng nhỏ tìm cháu gái đang mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Lan Lan, con cất số tiền này đi, sau này nếu có việc gì thì cũng tiện."

Dịch Chỉ Lan không nhận, "Thím, thím cứ giữ lấy số tiền này đi, Minh Ngôn đã nói với con, anh ấy còn có nhiều, số tiền này là muốn biếu chú thím."

Nói rồi, mắt cô lại đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, "Cha mẹ con mất sớm, nếu không có thím và chú, con làm sao có thể sống đến ngày hôm nay. Chú thím đã vất vả hơn nửa đời người để lo cho con ăn học, cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Nghe những lời này, nhớ lại bao nhiêu năm qua, bà đã cẩn thận nuôi dưỡng một cô bé nhỏ thành một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại là sinh viên, sắp lấy chồng, mắt thím Dịch cũng đỏ hoe theo.

"Con cứ nghe lời thím, chú thím còn trẻ, sau này còn dài, nếu nhớ chúng ta thì cứ về thăm, số tiền này chúng ta thật sự không thể nhận. Đây là 3000 đồng, trong làng cô gái nào lấy chồng mà chẳng mang lễ vật về làm của hồi môn. Nếu chú thím nhận số tiền này, Minh Ngôn chắc chắn sẽ không vui."

"Không đâu." Dịch Chỉ Lan có chút ngại ngùng, lại có chút tự hào mỉm cười, "Minh Ngôn nói, số tiền này anh ấy không muốn lấy lại, anh ấy nói..."

Cô gái e lệ đỏ mặt, nói nhỏ, "Anh ấy nói con có thể lấy anh ấy, đó chính là của hồi môn lớn nhất."

Thực ra, lời Vệ Minh Ngôn nói là, anh có thể lấy được cô, biết đâu trong bụng còn có con nữa, đó mới là của hồi môn tốt nhất.

Dịch Chỉ Lan lúc này đã không còn lo lắng về tương lai, thậm chí còn có chút mong đợi.

Cô và Minh Ngôn sẽ có những đứa con như thế nào nhỉ?

Sau một hồi giằng co, Dịch Chỉ Lan nhất quyết không chịu nhận tiền, cuối cùng thím Dịch đành phải cất đi.

"Số tiền này chú thím không đụng đến, cứ để trong nhà, nếu con cần dùng thì cứ đến đây lấy."

Biết rõ tính cách của chú thím, nếu không đồng ý thì họ sẽ không bao giờ nhận, Dịch Chỉ Lan ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Vì còn phải nhanh chóng đến trường, buổi chiều hôm đó, hai người lên xe đi đến thành phố A dưới ánh mắt lưu luyến của chú thím Dịch.

Thấy cô gái cứ ngoái đầu nhìn lại, Vệ Minh Ngôn dịu dàng an ủi, "Đợi sau khi chúng ta ổn định ở thành phố A, sẽ đón chú thím đến ở cùng, được không?"

"Vâng." Dịch Chỉ Lan mắt đỏ hoe tin tưởng gật đầu, rồi nghiêng đầu nhìn người yêu, "Minh Ngôn, thành phố lớn trông như thế nào vậy?"

"Đường rất bằng phẳng, trong trung tâm thương mại có rất nhiều quần áo, nhà cao tầng cũng rất nhiều, ngoài ra không có gì đặc biệt."

"Mọi người ở đó mặc quần áo như thế nào?"

Vệ Minh Ngôn suy nghĩ một chút, dựa vào những người mà anh đã gặp trong một tháng qua, lựa chọn nói, "Có những ông chủ lớn, sợ người khác không biết mình giàu có, đeo dây chuyền vàng to, vòng tay vàng, cả nhẫn vàng nữa, đeo đầy một tay, đi đường chậm rãi như con tinh tinh. Em biết tại sao họ đi chậm không? Vì vàng quá nặng, đè đến mức muốn ngã."

"Xì!" Dịch Chỉ Lan bị anh chọc cười, "Anh chẳng phải cũng mặc như vậy sao?"

"Anh? Anh làm vậy là vì thím yêu cầu. Dì Trần về kể với anh, thím muốn dây chuyền vàng, một bao tải tiền, còn muốn lái ô tô. Xe thì dễ kiếm, một bao tải tiền hơi mất công nhưng cũng không khó, chỉ là cái dây chuyền vàng đó nặng chết đi được, đeo suốt dọc đường cổ muốn rụng."

Dịch Chỉ Lan cười không ngừng, nỗi buồn khi rời xa nhà cũng tan biến nhờ những lời nói của người đàn ông, "Sao anh không để trên xe trước, đến cửa nhà em rồi mới đeo?"

Vệ Minh Ngôn sững người một giây, "Đúng nhỉ... Sao anh lại không nghĩ ra chứ!"

"Lan Lan, em phải quản anh nhiều vào, anh sao lại hay sơ ý thế này."

Nụ cười trên mặt cô gái không hề tắt, sự căng thẳng khi lần đầu tiên ra khỏi nhà cũng tan biến, cô tự tin nói, "Yên tâm, em nhất định sẽ để ý đến anh!"

Không khí trong xe trở nên vui vẻ và ấm áp, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, trời dần tối, Dịch Chỉ Lan cũng cảm thấy hơi mệt, cô ngáp một cái rồi yên tâm ngủ thiếp đi.

Vệ Minh Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái, từ từ dừng xe, cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.

Cảm nhận được áo khoác, Dịch Chỉ Lan khẽ động đậy, dường như muốn mở mắt ra, thì bên tai vang lên giọng nói dịu dàng và cưng chiều của người yêu, "Ngủ tiếp đi, đến nơi anh sẽ gọi em."

Gần như ngay lập tức, cô gái thả lỏng và chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, cô đã ngủ đủ giấc. Vệ Minh Ngôn đã đỗ xe trước cửa khách sạn, đặt phòng, rồi cười nói với cô gái đang tò mò nhìn xung quanh.

"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ."

"Mua đồ?"

"Đúng vậy, em sắp vào đại học, cũng nên ăn mặc đẹp một chút chứ. Không nói đâu xa, anh nghe nói sinh viên bây giờ mắt nhìn rất cao, chúng ta không thể để họ coi thường được."

Dịch Chỉ Lan vẫn còn do dự, từ nhỏ nghèo khó nên cô luôn có ý thức tiết kiệm khi mua bất cứ thứ gì mới.

"Ngoan nào, chồng em có tiền, dù em có mua cả một phòng quần áo đẹp, anh cũng không nghèo đi được."

"Hơn nữa, anh kiếm tiền chẳng phải là để cho em tiêu sao!"

Nhìn thấu suy nghĩ của cô gái, Vệ Minh Ngôn ôm eo cô, "Đi thôi, đi dạo phố nào!"

Quần áo của hai người đều là mới mua, lại thêm trai tài gái sắc, đi trên đường cũng là một cảnh đẹp. Khi vào trung tâm thương mại, Dịch Chỉ Lan còn đang cẩn thận ngắm nghía, Vệ Minh Ngôn đã sáng mắt lên.

"Cái này, cái này, còn cả cái này nữa, Lan Lan mặc lên chắc chắn sẽ đẹp!"

"Minh Ngôn..." Dịch Chỉ Lan tuy cũng thích những bộ quần áo đó, nhưng giá tiền đắt đỏ cũng khiến cô chùn bước. Cô nhẹ nhàng kéo tay người yêu, nói nhỏ, "Đừng mua nhiều quá..."

"Anh không phải mua bừa đâu." Vệ Minh Ngôn cũng học theo cô, nói nhỏ bên tai cô, "Em nhìn quần áo nam bên kia xem, anh vừa chọn mấy bộ, bên nam có kiểu dáng giống bên nữ. Khi đó, em mặc bộ váy trắng này, anh cũng mặc áo sơ mi trắng, đi ra ngoài, người khác sẽ biết ngay chúng ta là một đôi."

Dịch Chỉ Lan đỏ mặt vì hình ảnh anh miêu tả, nhẹ nhàng đánh vào vai anh, "Anh nói gì vậy!"

Cuối cùng, họ vẫn mua những bộ quần áo đó.

Nhìn người đàn ông đẹp trai mỉm cười bước về phía mình, Dịch Chỉ Lan cảm thấy một luồng ấm áp tràn ngập trong lòng.

Một tháng trước, cô đâu có nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.

Mặc quần áo đẹp, đứng trong một trung tâm thương mại lớn, nhìn người yêu không chớp mắt mua những bộ quần áo đắt tiền tặng mình.

"Lan Lan? Em đang nghĩ gì vậy? Mắt sắp rơi ra ngoài rồi." Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai.

Dịch Chỉ Lan hơi nghiêng người, lần đầu tiên chủ động gần gũi anh ở nơi công cộng, "Em chỉ là đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc, như đang mơ vậy."

Vệ Minh Ngôn cười, hứa hẹn, "Vậy anh phải cố gắng hết sức để em không tỉnh lại!"

Hai người đi dạo phố cả đêm, đến sáng hôm sau, Vệ Minh Ngôn đưa cô gái đến trường.

Đứng trước cổng trường đại học, Dịch Chỉ Lan thở phào nhẹ nhõm, từ hôm nay trở đi, đây là trường của cô.

Ký túc xá nữ không cho nam giới vào, Vệ Minh Ngôn đành phải dừng lại dưới lầu, không yên tâm dặn dò tỉ mỉ, "Anh sẽ đợi ở quán trà trước cổng trường, xong việc thì đến tìm anh, nếu có gì không khuân vác được cũng đến tìm anh nhé."

"Vâng! Anh yên tâm đi!"

Dịch Chỉ Lan gật đầu, mắt tràn đầy hạnh phúc, bước vào tòa nhà ký túc xá. Đi được hai bước, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, vội vàng quay đầu lại, thấy người đàn ông đẹp trai vẫn đứng đó nhìn mình. Thấy cô quay lại, anh vội vàng bước tới, "Sao vậy Lan Lan? Quên gì à?"

"Không, em lên đây."

Nhìn ánh mắt quan tâm của Vệ Minh Ngôn, sự hoảng loạn trong lòng Dịch Chỉ Lan biến mất, cô yên tâm trở lại.

Đúng vậy, cô không cần phải sợ hãi.

Minh Ngôn đã thuê văn phòng công ty gần đây, còn mua một căn hộ khác ngay bên cạnh vì cô ấy, vậy nên cô ấy không còn gì phải lo lắng nữa.

Dịch Chỉ Lan mở cửa phòng ngủ, thấy bên trong có hai người đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Khi thấy cô, cả hai đều sững sờ với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Chào mọi người, mình là Dịch Chỉ Lan."

Không hiểu lắm tại sao họ lại nhìn mình như vậy, Dịch Chỉ Lan hơi lo lắng chào hỏi.

"Chào bạn, mình là An Cần."

Cuối cùng, một trong những cô gái cũng phản ứng lại và đáp lại lời chào của cô.

Cô gái còn lại vội vàng nói: "Chào bạn, mình là Hoàng Miêu."

Và thế là ba người làm quen với nhau.

Sau màn giới thiệu hơi ngại ngùng, cả ba trò chuyện một lúc thì An Cần nói: "Lan Lan, bạn thật xinh đẹp. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, mình đã bị sững sờ. Đây là lần đầu tiên mình thấy một người xinh đẹp như vậy."

Được khen ngợi, Dịch Chỉ Lan hơi ngại ngùng, khiêm tốn đáp lại vài câu. Khi cô định hỏi thêm về những chuyện khác ở trường, Hoàng Miêu đột nhiên xen vào: "Mình không thấy Lan Lan xinh đẹp lắm đâu, chỉ là bộ quần áo này đẹp thôi."

Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Dịch Chỉ Lan rời trường đi tìm Vệ Minh Ngôn.

Tối nay họ vẫn phải ngủ ở khách sạn vì căn phòng tân hôn chưa được trang trí xong.

Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, xa xa có những ánh đèn lấp lánh. Hai người ngồi trên giường, không khí tràn ngập sự lãng mạn.

Vệ Minh Ngôn thò tay vào túi, lén lút lấy ra một vật nhỏ.

Dịch Chỉ Lan tò mò nhìn: "Đây là gì vậy?"

Người đàn ông tuấn tú ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời:

"Que thử thai."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp