Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 21: Tên du côn những năm 90 (1)


3 tháng

trướctiếp

Giờ đây, hắn tỉnh lại trên một chiếc giường đất, tường mốc meo cũ kỹ, gối đầu cứng ngắc, hình như trộn lẫn trấu ở trong.

Bên cạnh có một thiếu nữ đang nằm, cô ấy nhắm hai mắt, ngũ quan vẫn còn nét trẻ con, trên mặt còn mang theo nước mắt, trong chăn lộ ra bả vai trắng nõn bóng loáng.

Vệ Minh Ngôn đứng dậy, nhìn bộ quần áo ố vàng không biết đã mấy ngày rồi chưa giặt, nhăn mày.

【Nhiệm vụ của thế giới này: Bảo hộ Dịch Chỉ Lan vào đại học, giữ được thai nhi sinh non, tiến độ nhiệm vụ trước mắt: 0, mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành.】

Ký ức mãnh liệt tuôn ra, được Vệ Minh Ngôn tiếp nhận.

Đây là một thôn xóm cũ nát năm 1990, trong vùng núi hẻo lánh kiểu gì cũng có phượng hoàng bay ra, thiếu nữ đang nằm trên giường chính là con phượng hoàng trong mắt người khác.

Thành tích học tập của cô từ nhỏ đã rất tốt, được cậu mợ nuôi lớn, cung phụng cho cô học đến cấp 3, cuối cùng thi vào đại học.

Ở niên đại này, một người sinh viên có thể oanh động cả thôn, hơn nữa cậu mợ của cô đã tỏ vẻ sẽ dốc hết sức lực nuôi cô đi học, lần này, Dịch Chỉ Lan đã trở thành đối tượng hâm mộ của các cô gái trong thôn.

Cuộc đời cô vốn dĩ sẽ vô cùng xán lạn, huy hoàng, nhưng tất cả đều đã bị cơ thể này hủy hoại hết tất cả.

Tên của hắn cũng là Vệ Minh Ngôn. nhưng mọi người đều gọi hắn là thằng du côn, chỉ có Dịch Chỉ Lan mới gọi tên của hắn.

Mẹ của tên du côn này mất sớm, sống nương tựa vào cha, nhưng ông ta lại không thích đứa con trai này, động một cái là đánh mắng, khi tên du côn này còn nhỏ hầu như mỗi ngày đều bị ăn đánh ăn chửi, sau này khi ông ta chết rồi, không còn ai đánh chửi hắn ta nữa, hắn bắt đầu cuộc sống kiếm cơm trong thôn.

Dịch Chỉ Lan xinh đẹp, tương lai sẽ trở thành sinh viên, hầu như tất cả trai trẻ trong thôn đều thích cô, nhưng thích của bọn họ là giúp Dịch Chỉ Lan làm việc, hoặc là thật thà đứng cười trước mặt cô.

Tuy rằng tên du côn này không có văn hóa lại không đàng hoàng, nhưng hắn ta lại có một gương mặt đẹp, lại biết giả vờ giả vịt, có một lần Dịch Chỉ Lan đang giặt quần áo thì bị rớt xuống sông suýt nữa chết đuối, hắn ta nhảy xuống cứu được cô lên.

Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt.

Du côn rất thích khoác lác, cũng dẻo mồm, Dịch Chỉ Lan tin lời hắn, hai người lén lút yêu đương.

Tuy rằng lúc này mọi người đã cởi mở hơn, nhưng rốt cuộc vẫn là nông thôn, tên du côn lại có hình tượng này, cô biết cậu mợ mình sẽ không đồng ý, nên khuyên người yêu đi tìm việc làm, chờ khi nào có việc làm chính thức, chỉ cần hắn tới cầu hôn, mình nhất định sẽ đồng ý.

Tên du côn là kẻ ham ăn biếng làm, tuy rằng ham nhan sắc của Dịch Chỉ Lan, nhưng làm sao có thể đồng ý đi tìm việc được, hắn nghi đi nghĩ lại, nghĩ ra một "kế hay".

Gạo nấu thành cơm, là được rồi còn gì!

Nhưng hắn và em họ của Dịch Chỉ Lan chuốc say cô, sau đó đè cô trên chiếc giường cũ nát mốc meo này, phá thân cô gái.

Hắn vẫn chưa yên tâm, an bài mấy tên du côn khác, chỉ cần bọn họ tới, thấy hai người lõa lồ nằm trên giường, rồi sau đó gióng trống khua chiêng hô hào ra ngoài, gọi người tới vây xem.

Dịch Chỉ Lan ngây thơ mờ mịt tỉnh lại, đã bị ép tiếp nhận cảnh bị mọi người vây xem, cô theo bản năng trốn phía sau người yêu muốn hắn giúp mình, sợ tới mức không nói nên lời, tên du côn hào phóng ôm lấy cô tuyên bố, "Hai chúng ta là người yêu."

Vào những năm 90, đây là một chuyện gièm pha.

Dịch Chỉ Lan lần đầu tiên gặp phải tình huống này bị đả kích đến mức hoảng hốt, em họ cô nhân cơ hội đứng ra nói cho mọi người rằng hắn và cô thật sự là người yêu.

Chưa kết hôn đã lên giường với nhau, còn bị nhiều người thấy như vậy.

Chỉ trong một đêm, cô từ sinh viên được mọi người hâm mộ trở thành dâm phụ bị mọi người phỉ nhổ.

Sau này, Dịch Chỉ Lan gả cho hắn.

Du côn không cho phép cô đi học đại học, bởi vì hắn biết rõ rằng mình không xứng với một cô vợ là sinh viên đại học, hắn nhốt cô trong nhà, không chịu cho cô đi ra ngoài.

Dịch Chỉ Lan phát điên, cô không còn cam chịu nữa, trong lúc tranh chấp với tên du côn thì sảy thai, sau đó, bác sĩ thông báo rằng cô không còn khả năng mang thai nữa.

Cô bắt đầu thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy một đứa trẻ nhìn mình khóc, mơ thấy nó gọi mình là mẹ, rất nhanh sau đó, cô giống như một đóa hoa tươi, lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy mà héo úa.

Không thể đi học đại học nữa, người yêu anh tuấn tinh tế giờ đây lại hóa thành một con quỷ, cô gái trẻ tuổi kết liễu cuộc đời vừa mới bắt đầu của mình bằng một sợi dây thừng.

Tên du côn đó là hung thủ, mà giờ đây, Vệ Minh Ngôn trở thành tên hung thủ đó.

Thiếu nữ trên giường còn đang ngủ say, Vệ Minh Ngôn biết tạm thời cô sẽ không tỉnh lại, hắn bước xuống giường, lấy bia trong ngăn tủ của tên du côn ra, đổ xuống đất, mùi bia mau chóng tràn ngập căn phòng, hắn ngẩng cổ, uống hết một chai bia.

Hắn im lặng ngồi một lúc, gương mặt dần đỏ lên.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là huynh đệ chơi cùng du côn, "Du côn, mở cửa, anh em tới tìm chú đi chơi."

Như đã hẹn trước, hắn cố ý kêu thật lớn tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hàng xóm xung quanh.

Dịch Chỉ Lan nằm trên giường đột nhiên run lên, mở bừng mắt, cả người cô đau nhức, giãy dụa đứng dậy, đầu óc mơ màng còn chưa nhận ra tình huống trước mắt, đã thấy bóng dáng người đàn ông đứng trước cửa.

"Minh Ngôn..."

Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của cô gái, Vệ Minh Ngôn quay đầu lại, vừa nãy hắn uống nguyên một chai bia, giờ đây cả người hắn toàn mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng, bước chân còn không vững, lại cố gắng đi tới chỗ của cô gái, "Lan Lan, mau mặc quần áo vào, anh đi đuổi bọn họ về, em trốn trong phòng đừng có ra ngoài."

Lúc này Dịch Chỉ Lan cũng nhận ra lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, trong lòng cô vừa sợ hãi vừa mê mang, vô thức làm theo lời người yêu nói, trốn trong phòng mặc quần áo vào.

"Du côn! Mau mở cửa ra! Anh em tới tìm chú chơi!"

Người bên ngoài còn đang lớn tiếng thét gào, Vệ Minh Ngôn mở cửa, không cho người bên ngoài cơ hội nhìn vào trong, chui từ khe hở ra ngoài.

"Anh à, tối qua uống nhiều quá, chờ buổi chiều em tỉnh rồi chúng ta lại chơi."

Dịch Chỉ Lan luống cuống tay chân mặc quần áo vào, nghe giọng nói mang theo men say của người đàn ông đang cố đuổi những người đó đi.

Người gõ cửa sửng sốt, hôm qua bọn họ bàn bạc khác hẳn, không phải là muốn bọn họ xông vào hay sao?

Hôm qua tên nhãi này đã bàn bạc là sẽ cho bọn họ nhìn thấy cơ thể của Dịch Chỉ Lan, nghĩ tới cô sinh viên xinh đẹp kia, gã kích động cả đêm, sáng sớm đã dẫn người tới.

"Cậu xem bọn anh cũng đã đến rồi, không cho chúng ta vào trong ngồi sao?"

"Hôm khác, để hôm khác đi..."

Thấy Vệ Minh Ngôn ngăn trước cửa không cho bọn họ vào, không cần nghĩ cũng biết bên trong chắc chắn có người, trong lòng gã nổi lên sắc tâm, hất tay hắn ra định xông vào, "Đổi cái gì mà đổi, hôm nay là hôm nay."

Nghe động tĩnh bên ngoài, Dịch Chỉ Lan sợ đến mức run rẩy, sợ bọn họ thật sự sẽ xông vào, chuyện cô và Vệ Minh Ngôn yêu đương là lén lút, nếu bị mọi người phát hiện ra cô chưa kết hôn đã...

Trong lòng cô tràn ngập sự tuyệt vọng.

Anh Long, hôm khác đi, hôm nay em thật sự rất mệt."

"Cút ngay!"

Tiếng cãi nhau bên ngoài càng ngày càng lớn.

"Mẹ kiếp! Thằng du côn này dám đánh tao! Chán sống hả!"

"Anh em lên cho tao!"

Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng kêu gào, Dịch Chi Lan co rúm lại trong chăn, khóc nức nở, vẫn cố gắng giãy giụa bò lên.

Minh Ngôn, Minh Ngôn sẽ bị bọn họ đánh chết mất.

Cô xuống giường, hoảng loạn muốn ra mở cửa, cửa lại tự mở ra.

Cô gái sửng sốt, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chằm chằm cửa, lại thấy một người đàn ông mặt mày thâm tím đi từ ngoài vào, hắn đóng cửa cẩn thận, sau đó mới nhìn về phía Dịch Chỉ Lan cười, vừa cười một cái đã đụng đến miệng vết thương chết mặt khiến hắn đau méo mồm.

Mặt Vệ Minh Ngôn đau đến mức rúm ró, lại vẫn cố gắng cười an ủi người yêu: "Không sao đâu, bọn họ không vào đây được đâu."

Dịch Chỉ Lan rơi nước mắt, nhào vào lòng người đàn ông vì bảo vệ mình mà bị đánh, khóc òa lên.

Cô không biết bây giờ phải làm gì cả, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, sau một đêm, giường như tất cả đều đã thay đổi.

Nhưng may là, người yêu của cô không thay đổi.

Nghe tiếng khóc nức nở của cô, Vệ Minh Ngôn dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh nhất định sẽ khiến em vẻ vang gả cho anh."

Những năm 90, kiếm tiền vô cùng dễ.
 

Lúc Vệ Minh Ngôn bước ra ngoài một lần nữa, trên mặt đất nằm la liệt người, ai nấy đều kêu gào thảm thiết.

Bọn họ chỉ có một đặc điểm, trên mặt không hề có một vết thương nào, trên người lại vô cùng đau đớn, anh Long là người bị đánh thảm nhất, thấy hắn đi về phía mình, tức khắc sợ hãi trừng mắt, "Làm gì, mày định làm gì!"
Đau đớn khiến gã trở nên hèn mọn, cho dù trong lòng muốn ra oai thể hiện mình là đại ca, trên mặt vẫn vô cùng sợ hãi.

Gã không nghĩ nổi vì sao tên du côn này giờ lại giỏi đánh nhau đến thế, mặc dù ngày xưa bọn họ xưng huynh gọi đệ, nhưng bởi vì hắn chưa từng cùng bọn họ đi ra ngoài lăn lộn, gã đúng thật là chưa từng thấy bản lĩnh thật của tên du côn này.

"Anh Long, hôm nay xin lỗi anh, uống nhiều quá, không nhìn thấy anh ngã ở đây." Vệ Minh Ngôn nở một nụ cười thương mại, trên mặt không hề áy náy, móc ra một ít tiền, nhét vào bàn tay mềm oặt của Long ca.

"Đây là tiền thuốc men, dẫn anh em đi khám một chuyến đi."
"Mày, mày! "
Nhìn bọn họ oán hận nhìn mình, Vệ Minh Ngôn cười càng tươi, nhẹ giọng dặn dò, "Lần sau anh cẩn thận một chút, đừng lại qua thôn của bọn em nữa, đường trong thôn gập ghềnh, không giống thôn bên cạnh, đường đi được trâu san phẳng."
"Mày uy hiếp tao!"
Đầu tiên anh Long sửng sốt, sau đó nổi giận, nhưng nhìn nụ cười của người trước mặt, mặc dù trông có vẻ vô cùng kính trọng gã như xưa, nhưng gã lại thấy lạnh cả người, không dám nói gì.

Chuyện gã dẫn người đi trộm trâu của thôn bên cạnh, rõ ràng giấu kĩ như thế, ngoại trừ anh em của gã thì không ai biết cả, nhất là loại du côn như hắn càng không thể biết được.

Nếu! nếu như bị cứ báo, ít nhất ba năm tù.

**Một con trâu trưởng thành hiện nay giá có thể lên đến 24, 25 triệu.
Trộm trâu sẽ bị quy vào tội trộm cắp tài sản, tùy theo mức độ mà ở nước ta sẽ bị phạt từ 15 - 18 tháng tù giam.
Bên Trung Quốc thì mình không rõ.
Nhất là những năm 90 khi con trâu vẫn là những "người bạn nhà nông" chính của nông dân.

Gã chột dạ, bình thường gã ra ngoài hù dọa người khác, dùng nắm đấm đe dọa người khác, bây giờ mình và đàn em đều đánh không lại một tên du con, thì còn làm gì được!
Trong lòng anh Long có tính toán, trên mặt nở một nụ cười, "Đều là anh em, không để bụng, không để bụng."
Thôn của chú cũng không có gì hay để chơi, lần sau không tới nữa là được."
"Vậy là tốt rồi." Vệ Minh Ngôn cười, thấy mấy cái đầu đang lấp ló ngoài cửa hóng hớt, thấy hắn nhìn lại thì vội vàng trốn như trốn quái thú, biết là hàng xóm nghe động chạy qua xem nên hắn bước ra ngoài.

Mấy người đang hóng ngoài cửa nhà hắn sợ hãi chạy đi mất, chỉ còn mỗi ông lão hàng xóm thọt chân đứng ở bên trái không chạy nổi, kinh hoảng lết chân lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Vệ Minh Ngôn tràn ngập sợ hãi.

Tuy rằng nói bọn họ biết hắn từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hắn không đàng hoàng nhưng bình thường gặp mặt cũng chào một tiếng cô chú, ông ta cũng không tới mức sợ hãi như thế, nhưng sau khi nhìn thấy một sân đầy người nằm như vậy thì lại khác.

Chính mắt ông nhìn thấy, đó là đám lưu manh ở trấn trên, ngay cả bọn chúng còn dám đánh, tên du côn này còn cái gì không dám làm nữa.

"Chú Trần, làm chú sợ rồi à?"
Thấy dáng vẻ sợ hãi run lập cập của ông cụ này, Vệ Minh Ngôn nở một nụ cười trước, sau đó giải thích, "Vừa nãy bọn cháu đang tập đánh nhay, lần sau chúng cháu sẽ lên trên thị trấn để luyện."
"Luyện, luyện võ hả?"
Ông Trần hiển nhiên không tin lời của hắn, nào có chuyện luyện võ mà nằm sấp xuống như cậy.

"Thật, là chiêu thức ta mới học, à chú Trần này, cháu nhớ là chú làm nghề mộc nhỉ, khi cháu còn nhỏ, chú còn từng làm cho cháu một cái còi bằng gỗ để chơi mà."
Không biết vì sao hắn nhắc tới chuyện này, ông Trần run rẩy trả lời, "Anh còn nhớ à."
Trước kia lúc nào tên du côn này cũng bị cha hắn đánh, trên người cậu bé con lúc nào cũng xanh tím, mấy người hàng xóm như bọn họ không chịu được tiến lên khuyên bảo cũng vô dụng, còn suýt nữa bị đánh, sau này cũng chỉ có thể trơ mặt nhìn cậu bé bị đánh.

Cậu nhóc ăn không đủ no, còn luôn bị cha đánh, mấy đứa nhỏ khác đều sợ cha hắn, không muốn chơi với hắn, cháu trai của ông Trần hồi đó cũng tầm tuổi Vệ Minh Ngôn, thấy hắn đáng thương quá nên làm cho hắn một chiếc còi gỗ, không đến mức chỉ biết bào đất để chơi.

Phải nói rằng, người dân thời đại này cũng tương đối thuần phác, sau khi cha của Vệ Minh Ngôn mất, cả làng góp gạo nuôi lớn hắn, không ngờ lại nuôi dưỡng ra một tên du côn, ngày thường mọi người cũng chỉ than thở vài câu, chứ cũng không nghĩ là hắn sẽ có liên quan tới đám người này.

Hôm nay ông Trần đang ở trong vườn xem gà nhà mình nuôi có đẻ trứng hay không thì nghe thấy tiếng Long ca vang lên ở cách vách, còn có tiếng gõ cửa càng ngày càng lớn, sau đó bên kia đánh nhau, ông sợ có chuyện mới vội vàng chống quải trượng đi qua xem.

Vốn dĩ đang nghĩ nếu Vệ Minh Ngôn bị đám người anh Long đánh, lão còn có thể hỗ trợ báo cảnh sát, ai ngờ khi tới nới lại thấy những người khác nằm trên đất.

Ngày xưa tên du côn đâu nghĩ rằng ông cụ có ý tốt, chắc chắn hắn ta còn nghĩ ông tới hóng chuyện, lúc này Vệ Minh Ngôn lại hiểu được điều đó.

Hắn biết rõ hình tượng của tên du côn này trong mắt người trong thôn, nếu muốn thay đổi hình tượng thì phải ra tay từ người bên cạnh mình trước.

"Chú Trần, nhà cháu muốn làm một băng ghế, chú xem chú có giúp cháu làm một cái được không?"
Làm băng ghế!
Ông Trần nhẹ nhàng thở ra, lão còn tưởng tên du côn này tóm mình lại là định làm gì lão cơ, nói mãi hóa ra là muốn nhờ làm một cái băng ghế.

Làm băng ghế dễ, lão chỉ cần đi ra ngoài nhặt đại một chút gỗ, làm một lát là xong thôi.

"Được, lão sẽ làm cho anh một cái."
"Ai! Cảm ơn chú Trần." Vệ Minh Ngôn vừa nói cảm ơn vừa nhét tiền vào tay ông.

Ông Trần vừa thấy đã giãy nảy, "Cái thằng này, đưa tiền làm gì, làm có mỗi cái băng ghế thôi mà?"
Nếu bảo làm một cái bàn, không trả tiền ông còn chửi thầm hai câu, dù sao cũng tốn nhiều thời gian hơn, nhưng loại băng ghế nhỏ này thì đáng mấy tiền.

Tính tình ông lão chất phác, lúc đó đang định trả lại, nhưng bị Vệ Minh Ngôn dúi lại vào tay, chàng trai trẻ tuổi anh tuấn vẫn vô tư cười nói, "Cầm lấy đi chú, mấy năm nay chú quan tâm nhiều đến cháu, hơn nữa đi chợ mua băng ghế cũng phải mất tiền mà?"
"Đi chợ mua cũng không tốn nhiều như vậy!"
Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Vệ Minh Ngôn nói một câu, "Chú biết cháu từ nhỏ tới lớn, hay dặn cô Trần đưa đồ ăn sang cho cháu, trong lòng cháu từ lâu chú đã giống như người thân của mình rồi, tiền này chú không nhận, cháu đành phải đi nơi khác mua, cũng tốn bằng này tiền, nếu thật sự không được thì chú cứ xem như là đứa cháu này hiếu thuận chú đi."
Lần đầu tiên ông Trần nghe thấy hắn nói như thế, trong lòng ông vừa cảm động vừa đau xót, đành phải nhận, "Anh yên tâm, lão Trần nhất định làm cho anh một cái."
"Ai, thôi cháu đi vào trong rửa mặt một cái đây, tỉnh dậy cháu còn chưa rửa mặt nữa."
Thấy Vệ Minh Ngôn vừa nói vừa ngại ngùng vò đầu, nỗi sợ trong lòng ông Trần biến mất lúc nào không hay.

Rốt cuộc là đứa bé mình quan tâm từ nhỏ đến lớn, sao lại nỡ làm hại lão được.

Vệ Minh Ngôn về phòng, ông Trần than thở chống quải trượng đi về, mấy người hàng xóm trốn ở chỗ xa thấy Vệ Minh Ngôn đi rồi, lúc này mới dám vây quanh đi lên.

"Ông Trần, du côn nói gì với ông thế? Tôi thấy nó cứ lôi kéo không cho ông đi mà?"
"Đúng thế, nó có dọa ông không?"
Bọn họ mồm năm miệng mười hỏi, ông Trần cười lắc đầu nói, "Thằng bé nhờ lão làm giúp một cái băng ghế."
"Băng ghế?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời vô cùng ngạc nhiên.

"Đúng vậy, nhìn xem, trả cho lão một đồng tiền, lão không nhận cứ một hai phải đưa cho lão, nói là lão biết thằng bé từ nhỏ đến lớn, trong lòng nó đã sớm xem lão như người thân, ai, cậu ấy cũng biết nhớ ơn, đã lâu như vậy vẫn còn nhớ chuyện lão từng làm tặng cho cậu ấy một cái còi nữa."
Du côn biết nhớ ơn?
Nhớ tới cái tên lúc nào cũng đi bộ trong thôn rình trộm trứng, trộm gà, sắc mặt của mấy người hàng xóm đều hơi cổ quái nhìn về phía ông Trần.

Hay là ông lão bị dọa cho ngu rồi.

Ông Trần thấy bọn họ không tin, nhấc quải trượng lên gõ gõ mấy cái vào mặt đất, giải thích, "Nếu không nhớ ơn, làm sao có chuyện đã lâu như vậy mà những tên côn đồ ở trấn trên từng phá thôn bên cạnh lại chưa bao giờ qua chỗ chúng ta?"
Điều này cũng có lí!
Trong thôn bọn họ đích xác không có tên côn đồ nào tới.

Thấy đám người hàng xóm suy tư gì đó, ông Trần vuốt chòm râu dài của mình, tổng kết, "Nếu không phải du côn chơi cùng với mấy người bọn họ, sao chúng có thể bỏ qua cho thôn của chúng ta, bình thường cũng vẫn gọi chúng ta một tiếng cô chú, đúng chưa?"
"Hình như là như thế! "
"Đúng thật, tôi nghe nói thôn bên cạnh hay bị mất cắp gà, thôn chúng ta chưa từng bị như vậy."
Nếu Vệ Minh Ngôn nghe được tiếng nói bên ngoài, chắc chắn sẽ cười thầm mấy cái.

Đúng, du côn không ăn trộm gà, hắn trộm trứng gà.

Còn việc không cho anh Long tới thôn bọn họ, thứ nhất anh Long chướng mắt cái thôn này nghèo, thứ hai nếu gây thù hằn quá, hắn chỉ có một mình, người quen toàn là mấy huynh đệ ăn nhậu không thân thiết gì, nếu bị đuổi ra khỏi thôn thì chỉ có khổ hắn.

Chẳng qua bây giờ những chuyện đó đều không phải vấn đề.

Vệ Minh Ngôn mở cửa sau ra, nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai mới nỏi nhỏ, "Lan Lan, em về trước đi, anh sẽ lập tức tới nhà em cầu hôn, nhất định không để em chịu ấm ức."
Oán hận khi bị thất thân trong lòng Dịch Chỉ Lan sau khi nhìn thấy vết bầm trên mặt hắn đã biến mất không còn tăm hơi, cô nhìn người yêu, hơi há mồm, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thôi, Vệ Minh Ngôn đối xử tốt với cô là được, chịu khổ một tí cũng không sao, chờ bao giờ cô có việc làm, sau này mọi thứ sẽ tốt lên thôi.

"Lan Lan, em yên tâm, nhất định em sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất, mua thật nhiều vòng vàng cho em đeo!"
Người trong thôn hâm mộ nhất là các loại trang sức bằng vàng, bạc.

Dịch Chỉ Lan đứng ngoài cửa, đỏ mắt gật đầu, xoay người rời đi.

Mặc dù cô không tin.

Minh Ngôn làm sao mua nổi trang sức vàng cơ chứ!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp