Trong không gian này đáng lẽ chỉ có một mình cô, nhưng cô lại nhìn thấy một bà cụ có sắc mặt tái nhợt đứng trong góc. Trên bộ quần áo gấm màu xám của bà cụ còn có một vết máu mới khô.
Đây là một vong hồn mới tử vong, khi còn sống hẳn là bà ấy có một phẩm hạnh không tồi nên trên người còn có một tia ánh sáng vàng của Công Đức.
Vì vậy, hồn thể của bà ấy có thể ngưng tụ rõ ràng hơn quỷ hồn bình thường. Lúc nãy, bà ấy đã đi theo và đứng bên cạnh Vu Đồng Thu.
Là một người đứng đầu Huyền Môn, Cố Chi Tang lúc bình thường rất thích nhiều chuyện quản lý mấy việc của quỷ.
Cô từng vì một con quỷ không có quan hệ gì với mình mà chạy theo giải quyết chuyện của nó trong ba năm.
Cô vốn dĩ định lướt qua vong hồn này nhưng lại phát hiện đối phương chủ động đi theo cô.
Trong lòng cô cũng có chút tò mò xem bà ấy muốn làm gì nên đã để bà ấy đi theo vào trong thang máy.
Bà cụ khóc nức nở: “Đại sư, ngài có thể nhìn thấy tôi đúng không?! Tôi cầu xin ngài, ngài giúp Tiểu Thu đi!”
Cố Chi Tang bói toán một chút và đã thăm dò được thân phận của bà cụ.
Quỷ hồn này và Vu Đồng Thu có quan hệ bà cháu. Sau khi chết, bởi vì bà ấy vẫn còn điều muốn làm nên không bị lập tức đưa xuống địa phủ.
Bà ấy vẫn luôn quanh quẩn ở trong bệnh viện vì muốn gặp mặt cháu gái nhà mình lần cuối.
Quỷ thuộc cõi âm, chúng rất nhạy cảm đối với Tử Khí hoặc vận rủi. Khi bà cụ vừa nhìn thấy Vu Đồng Thu thì bà ấy cũng đã phát hiện Tử Khí đang quấn quanh khuôn mặt của cháu gái nhà mình!
Điều này chứng tỏ tuổi thọ của cháu gái bà ấy không còn bao lâu nữa.
Bà cụ nhớ rõ trước đây không lâu, cháu gái nhà mình vừa mới đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, không phát hiện có bệnh tật gì cả.
Sao bỗng nhiên con bé lại xuất hiện dấu hiệu sắp chết như vậy? Vì thế, bà ấy đã nghi ngờ rằng có người muốn hãm hại cháu gái nhà mình.
“Ta từ chối.”
Cửa thang máy mở ra, Cố Chi Tang nhấc chân đi ra ngoài: “Bà cụ à, con người của ta từ trước đến nay không muốn xen vào Nhân Quả trên cõi Dương, cho nên ta không thể giúp bà được.”
“Ngài, ngài không phải là đại sư sao? Sao có thể thấy chết mà không cứu như thế?!”
Cố Chi Tang dừng chân lại, nở một nụ cười lạnh nhạt: “Huyền sư thì làm sao vậy? Huyền sư cũng là người thôi. Nếu bà đã trở thành quỷ rồi thì đương nhiên cũng đã biết rõ về một số quy tắc trong trời đất. Dựa vào cái gì mà huyền sư phải đáp ứng mọi yêu cầu của người khác chứ?”
Bà cụ không có đủ sức mạnh để làm gì cả. Sau khi biến thành quỷ thì bà ấy mới biết được có sự tồn tại của các quy tắc trong trời đất.
Những thầy tướng số, huyền sư có khả năng giao tiếp với linh hồn như cô thật ra đều sẽ có Ngũ Tệ Tam Khuyết*, hoặc là không sống được lâu, hoặc là dễ dàng ốm yếu, bị bệnh tật.
(*Ngũ Tệ chính là “quan, quả, cô, độc, tàn” còn Tam Khuyết là “quyền, tiền, mệnh”)
Đây là bởi vì bọn họ đã tiết lộ Thiên Cơ, là trời đất đang dùng quy tắc của nó để hạn chế bọn họ. Những người càng sử dụng năng lực này nhiều thì bệnh tật sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Nếu không có quy tắc để hạn chế thì huyền sư có thể tùy tiện dùng năng lực của bản thân để giết hại hoặc bắt nạt người bình thường. Như vậy thì thế giới sẽ rất lộn xộn.
Đời trước, mặc dù Cố Chi Tang không xuống núi nhiều lắm, nhưng cô cũng đã gặp được một số huyền sư hay giở trò, thích dùng các pháp thuật xấu xa.
Phần lớn bọn họ đều bởi vì tiền hoặc là danh lợi nên đã nối giáo cho giặc. Sau đó, toàn thân phải chịu bệnh tật nhưng bọn họ lại mưu đồ dùng thủ đoạn tà giáo để trốn tránh hậu quả.
Cũng có một số lượng lớn những người tìm kiếm sự giúp đỡ từ Huyền Môn với các mong muốn khác nhau... Cứ như vậy, liên tục xuất hiện không bao giờ chấm dứt, dục vọng của con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ lấp đầy được.
Tóm lại, cô không phải không có cách triệt tiêu Nhân Quả, nhưng cô có một tiêu chuẩn của riêng mình: “Không sử dụng các biện pháp huyền học cũng như năng lực của mình để can thiệp vào sự phát triển của những số mệnh trên cõi Dương.”
“Bà muốn ở bên cạnh cháu gái nhà mình thì phải nhanh lên, chú ý đến thời gian một chút. Cho dù bản thân bà không có ý định hại người nhưng nếu va chạm phải người có bát tự nhẹ, số mệnh hơi yếu ớt thì vẫn sẽ mang đến tai bay vạ gió cho người ta.”
Cố Chi Tang nói: “Nếu bà có ý đồ vi phạm quy tắc, muốn ở lại trần gian thì ta sẽ tự mình đến siêu độ bà.”
Bà cụ im lặng một lúc lâu, sau đó sờ lên ngực, kéo ra một ánh sáng màu vàng. Ngay sau đó, hồn thể của bà ấy đã bị suy yếu hơn rất nhiều.
“Đại sư, tôi nguyện ý dùng cái này để trao đổi với ngài. Con bé còn trẻ tuổi như vậy, đang có tiền đồ như thế, không nên bị người khác hãm hại mà mất đi tính mạng được!”
Bà ấy nói: “Chỉ cần ngài đồng ý, tôi cam đoan lập tức xuống địa phủ luôn, tuyệt đối không ở lại trên này.”