Sau thời gian nghỉ trưa, Cố Chi Tang và các thí sinh khác đã được tổ chương trình gọi tập trung đến một chỗ.
Người dẫn chương trình Đại Lưu cầm một cái loa, cười ha ha nói:
“Chào buổi chiều các bạn khán giả thân mến, trận thi đấu tập thể ở nửa sau của chương trình sắp bắt đầu rồi. Bây giờ, đứng trước màn hình của các bạn là chín vị thí sinh tham gia trận đấu lần này.”
“Sau khi kết thúc trận thi đấu thì chúng ta sẽ loại bỏ từ một đến hai người. Đến cuối cùng, ai mới là người thắng lợi vượt qua được cửa ải, còn ai sẽ là người bị loại một cách tiếc nuối đây. Mọi người hãy cùng chờ xem nhé!”
Nói xong, có tổng cộng 9 chiếc xe ô tô nhỏ nối đuôi nhau rời khỏi gara của khách sạn, dừng lại ở bãi đất trống bên cạnh.
Đại Lưu nói: “Địa điểm quay phim nửa tập sau sẽ không ở trong thôn mà sẽ ở ngọn núi cao chót vót phía sau chúng tôi. Trước tiên, chúng tôi sẽ chở mọi người đến chỗ cổng vào núi.”
“Cần nhắc nhở mọi người rằng, tuy rằng trong toàn bộ quá trình quay phim sẽ có camera cùng đi, cũng có máy bay không người lái quay từ trên cao, nhưng trong núi vẫn có một số nguy hiểm nhất định.”
“Nếu ai không thể đi được đường núi, hoặc là ngay lúc này có quyết định muốn rút lui thì có thể nói ra ngay bây giờ.”
Đây là trình tự cần thiết mà tổ chương trình phải nói cho các khán giả trên sóng livestream nghe. Còn về kế hoạch trận thi đấu lần này đã sớm được gửi đến tay các thí sinh rồi.
Tất cả mọi người đều đã xác nhận có thể đi vào trong núi thì mới đến đây.
“Tiếp theo, mời các vị thí sinh lần lượt bốc thăm số thứ tự ở trong hòm này. Những con số bốc được sẽ đại biểu cho vị trí vào núi của mỗi người.”
Cũng giống như tập trước, lần này, vì để đề phòng các thí sinh hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau nên tổ chương trình vẫn sẽ tách bọn họ ra.
Cố Chi Tang bốc thăm xong thì sẽ ngồi vào chiếc xe có số tương ứng để được đưa đến điểm vào núi ở dưới chân núi.
Nơi này đã được nhân viên dựng sẵn lán quay phim, khi thấy cô đến, bọn họ đã đưa cho cô một phong bì dán kín được chuẩn bị từ trước.
Sau khi mở ra, trên đó ghi phần giới thiệu về nhiệm vụ ở phần sau chương trình.
“Các tỉnh phía Nam có một ngọn núi thần nổi tiếng gần xa, tên của nó là {Núi Bà Bà}. Tương truyền rằng, Sơn Thần Bà Bà trấn giữ ở đây có thể che chở phù hộ cho dân chúng trong núi, quản lý sự thay đổi của bốn mùa giúp cho mùa màng có thể bội thu.”
“Và trong số quần thể các ngôi làng trên núi, có một ngôi làng cực kỳ nổi tiếng, đó là {Thôn Bà Thức} có nghĩa là bảo vệ Sơn Thần Bà Bà. Những người trong dòng tộc ở thôn này đã có truyền thừa mấy trăm năm, bọn họ đã sinh sống trên núi này rất lâu, cũng đã để lại rất nhiều truyền thuyết.”
“Nhiệm vụ của tập hôm nay là mời các vị thí sinh đi vào trong núi, tìm thấy những người bảo vệ thật sự của Sơn Thần trong cộng đồng thôn xóm chằng chịt trên núi này, sau đó khám phá ra những bí mật mà bọn họ luôn che giấu.”
“Vì để thuận tiện cho các vị thí sinh có thể tìm được ngôi làng đó nên tổ chương trình đã cung cấp một số gợi ý sau: thôn Bà Thức nằm ở bóng râm âm u nhất của núi Bà Bà.”
“Những thí sinh không tìm được thôn Bà Thức chân chính trước khi mặt trời lặn thì sẽ bị trừ đi một điểm số nhất định, có ảnh hưởng đến xếp hạng cũng như quyết định việc đi hay ở cuối chương trình!”
Sau khi xem xong nội dung bức thư, Cố Chi Tang ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi kia, trong mắt cô hiện lên một chút hứng thú.
Lại nghe thêm một số dặn dò từ nhân viên trong đoàn rồi cô nhấc chân đi vào trong núi…
Như thông tin đã viết trong bức thư, núi Bà Bà không phải là nơi hẻo lánh không có đường đi, mà trái lại, cứ đi được một khoảng cách, Cố Chi Tang lại có thể nhìn thấy một số con đường nhỏ do con người khai thác.
Trên đường đi, cô còn mơ hồ nhìn thấy một số nhà gỗ và nhà đá. Đây đúng là một điểm đặc sắc trong phong cảnh núi Bà Bà.
Chưa đi được mấy bước, cô và người quay phim cùng với một nhân viên khác đã gặp một thiếu niên đang đeo một cái sọt sau lưng, gầy gò đen nhẻm, nhìn qua hình như khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Khi cậu bé nhìn thấy Cố Chi Tang thì đứa trẻ gầy gò đó đột nhiên trừng lớn hai mắt. Từ xưa đến nay, cậu bé chưa bao giờ gặp được người nào đẹp đến vậy ở trên ngọn núi này.
Sau khi xem xét chiếc máy quay trên vai của người quay phim, vẻ mặt của cậu bé khá hưng phấn và tò mò, nói chuyện bằng tiếng phổ thông hơi sứt sẹo:
“Mọi người đến đây để quay chương trình à? Đây là máy quay phim sao?”