Bây giờ, tuy rằng mọi chuyện đã xảy ra rồi nhưng vẫn chưa phải là quá muộn, cuộc đời của cô ấy vẫn còn có thể thay đổi được.

Sau khi lau nước mắt trên mặt, “Ánh Trăng Xanh” nức nở nói lời cảm ơn và xin lỗi với Cố Chi Tang, sau đó tắt đi livestream.

[Trời ạ, em gái này thật sự quá thảm, về sau cô ấy phải làm sao bây giờ?]

[Cô gái nhỏ này sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ? Chủ phòng có cách nào để giúp cô ấy không?]

Chẳng mấy chốc, các từ khóa liên quan đến #Cố Chi Tang, Ánh Trăng Xanh# đã xông thẳng lên top hot search dẫn đến một làn sóng thảo luận mới cực kỳ sôi nổi.

Khi bạn trai đến nơi, trong mái đình gần hồ mà trước kia bọn họ từng hẹn hò, “Ánh Trăng Xanh” đã ngồi ở đó hơn nửa giờ rồi.

“Làm sao vậy Nguyệt Nguyệt? Sao bỗng nhiên lại gấp gáp gọi anh ra như vậy? Không phải đã hẹn sẽ gặp nhau vào lúc 12 giờ sao?” Giọng nói của anh ta có chút bực bội.

Khi đối diện với cặp mặt hơi phiếm hồng, trong ánh mắt chỉ còn lại sự trầm lặng vô hồn của nữ sinh thì anh ta đột nhiên có chút chột dạ.

Anh ta vô thức né tránh tầm mắt của cô ấy.

“Ánh Trăng Xanh” hơi mím môi: “Anh gọi em ra ngoài không phải là vì muốn bàn bạc chuyện mang thai sao? Anh muốn giải quyết như thế nào đây?”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào đối phương: “A Trạch, anh còn nhớ rõ khi chúng ta ở bên nhau thì anh đã nói như thế nào không?”

Trong đầu của nam sinh lập tức hiện lên hình ảnh những lời ngon tiếng ngọt mà anh ta đã tùy tiện nói ra để lừa gạt con gái nhà người ta, như “về sau anh nhất định sẽ cưới em”, “mang thai thì cứ sinh ra thôi, cũng không phải anh không nuôi nổi”, v.v…

Trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ cáu kỉnh nhưng vẫn nhẫn nại mềm giọng khuyên nhủ:

“Nguyệt Nguyệt à, chúng ta vẫn còn quá nhỏ, sao anh nỡ để cho em sinh con lúc này chứ. Hơn nữa, nếu bị cha mẹ của em biết thì chắc chắn sẽ chửi mắng em thậm tệ. Anh không muốn nhìn thấy em bị bọn họ trách mắng.”

“Vậy anh muốn làm như thế nào?”

Nam sinh bị nghẹn lời, anh ta có cảm giác thái độ hôm nay của bạn gái có vẻ lạnh lùng khác thường, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì dỗ dành:

“Chuyện của đứa trẻ thì em cứ yên tâm. Anh đã liên lạc với một người quen làm bác sĩ rồi, đảm bảo sẽ không khiến em đau đớn. Sau này, khi chúng ta lên đại học thì còn sẽ kết hôn và có thể có con tiếp mà…”

Anh ta đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm cái gì để dỗ được “Ánh Trăng Xanh” đi đến phòng khám tư nhân kia thì chợt nghe thấy bạn gái cười lạnh một tiếng:

“Anh cút đi cho tôi! Phùng Trạch, anh thực sự khiến tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm!”

Phùng Trạch: “???”

“Không phải đâu, Nguyệt Nguyệt, em làm sao vậy? Ai ui!”

Đầu của anh ta trực tiếp bị đập rách bởi một tảng đá, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bạn gái của anh ta đang đỏ bừng hai mắt, tay còn đang cầm chính tảng đá kia.

Anh ta vội vàng chạy ra ngoài đình: “Cô phát điên cái gì thế? Tôi nói cho cô biết, tôi không cần đứa đứa trẻ kia đâu!”

Sau khi đuổi đi Phùng Trạch, trong lòng “Ánh Trăng Xanh” cảm thấy mờ mịt và tuyệt vọng. Cô ấy không dám đối mặt với ánh mắt thất vọng của cha mẹ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ngay lập tức, trong đầu cô ấy nảy sinh ý định phí hoài bản thân.

Cô ấy cởi giày ra rồi đi xuống hồ nước, mực nước vừa ngập đến bắp chân thì đằng sau truyền đến một tiếng hét khàn đặc: “Nguyệt Nguyệt, con đứng lại đó cho mẹ!”

Một đôi vợ chồng trung niên nhanh chóng chạy đến với vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Đến gần bờ hồ, bọn họ lập tức lao thẳng vào trong nước để túm con gái đang muốn phí hoài bản thân lên bờ.

“Con thật đúng là!”

Người cha nghiến chặt khớp hàm, rưng rưng nước mắt, giơ bàn tay lên muốn hung hăng đánh xuống thì bị người mẹ cũng đang ướt sũng cả người đẩy ra: “Đánh cái gì mà đánh? Con gái của ông bây giờ mới là người khó chịu nhất!”

Bà ấy nhìn con gái đang ôm khuôn mặt tái nhợt và tràn đầy sợ hãi của mình thì trong lòng bà ấy đang vô cùng hối hận.

Chỉ bởi vì trong nhà quá nghèo nên bọn họ vẫn luôn chỉ nghĩ đến cách tiết kiệm chi tiêu. Bọn họ cảm thấy dù sao đứa thứ hai cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng kết quả thì lại sơ suất làm tổn thương tình cảm của con gái.

Dẫn đến bây giờ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà con bé cũng không dám nói cho mọi người trong nhà biết.

Người phụ nữ trầm giọng nói: “Về nhà đi Nguyệt Nguyệt, không có gì to tát cả. Mẹ sẽ xin tạm nghỉ học cho con, sau đó đưa con đến một bệnh viện lớn để phá thai.”

“Sau khi phục hồi sức khỏe rồi thì mẹ sẽ chuyển trường cho con, cùng con bắt đầu chuẩn bị thi đại học, nếu thi một lần không được thì chúng ta còn có thể học lại mà.”

“Cuộc đời của một con người còn rất dài, đâu có khó khăn gì mà không thể vượt qua chứ. Trước kia, là những người làm cha, làm mẹ như chúng ta đã sai rồi, là do chúng ta luôn bỏ qua con. Cha mẹ thực sự xin lỗi con.”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play