Mỗi khi cậu bé chơi xếp gỗ xong và không chịu cất lại chỗ cũ thì cô Cảnh đã rất nghiêm túc nói cho cậu bé rằng phải rèn luyện thói quen tự dọn dẹp đồ đạc của mình.
Tuy nhiên, cậu bé chỉ bĩu môi và nhất quyết không chịu làm theo.
Khi bị cô Cảnh kéo đến trước đống gỗ xếp hình thì Tiểu Thạc đã lảo đảo ngã xuống đống gỗ kia và lập tức bật khóc.
Cha mẹ chồng nghe thấy tiếng khóc nên vội vàng chạy đến ôm cậu bé vào lòng. Lúc này, Tiểu Thạc sẽ vùi đầu vào lòng mẹ chồng, hờn dỗi không nhìn về phía cô Cảnh nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì cha mẹ chồng của cô ấy đã lên tiếng chỉ trích không ngừng:
“Không phải tôi muốn cằn nhằn cô đâu. Nhưng cô không dạy được Tiểu Thạc thì cũng đừng quan tâm nữa. Thằng bé không muốn dọn thì cứ để bọn tôi dọn cho, làm sao phải đến mức khiến thằng bé khóc lóc và hờn dỗi như vậy? Bao giờ khiến cho cái nhà này ầm ĩ không thể sống yên ổn nổi thì cô mới vừa lòng sao!”
“Cho dù thằng bé có làm gì sai thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Sao cô lại đẩy ngã nó vào đống gỗ này thế? Có người mẹ nào nhẫn tâm như cô không?”
Cô Cảnh bị mẹ chồng chỉ trích thì cũng nghẹn lời, không nói được gì. Cô ấy cảm thấy bản thân cực kỳ mệt mỏi và uất ức.
Cô Cảnh thường xuyên cảm thấy bản thân và con trai nhà mình chắc chắn là kẻ thù từ kiếp trước, thằng bé này sinh ra là để đòi nợ cô ấy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT