Ở một tỉnh thành nhỏ như quê nhà của bà ấy thì người dân ở đây vẫn rất coi trọng con trai. Quan niệm trong nhà phải có một đứa con trai mới có người nối dõi đã ăn sâu vào tiềm thức của người dân ở đây.
Việc bê ảnh thờ và khiêng cờ Chiêu Hồn phải là do con trai và cháu trai làm.
Nếu có một việc hoặc cả hai việc do phụ nữ làm, ngay cả khi lễ tang của người này long trọng và phong phú cỡ nào thì vẫn sẽ bị một số người già có tư tưởng bảo thủ chỉ trỏ sau lưng và nói rằng người đã khuất “phúc mỏng”.
Trong trường hợp của gia đình nhà bà Hứa thì bà ấy là con gái duy nhất nên có thể bê ảnh thờ của cha mình.
Tuy nhiên, bà ấy lại không có con cái, ngay cả cháu ruột để khiêng cờ Chiêu Hồn cũng không có.
Khi lễ tang còn đang trong giai đoạn chuẩn bị thì bà ấy đã chợt nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy người hàng xóm. Bọn họ nói rằng “Ông cụ nhà họ Hứa đã sống hết cả đời người mà đến phút lâm chung, không có nổi một đứa con, đứa cháu trai nào đến tiễn biệt cả”.
Bọn họ nói rằng cha Hứa quá đáng thương.
Mặc dù trong lòng bà Hứa biết rõ không cần để tâm đến lời nói của những người già cả này, đây chỉ là tư tưởng bảo thủ của thời đại cũ mà thôi.
Tuy nhiên, khi nghe thấy người ta đánh giá cha mình là “phúc mỏng”, “không con cái” thì trong lòng bà ấy vẫn cực kỳ khó chịu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play