Tối hôm qua, Vu Đồng Thu quả thật đã gặp một chuyện ngoài ý muốn. Ở đoàn làm phim, khi cô ấy đang quay một cảnh làm xiếc thì đã vô tình bị ngã xuống ngựa. Cũng may, sau khi đưa đến bệnh viện thì bác sĩ đã nói là chỉ bị đau thắt lưng, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn.

Gần đây, đoàn làm phim “Phù Hải Truyện” không hề yên ổn chút nào. Bên ngoài đều đang lan truyền tin đồn phong thủy của đoàn làm phim có vấn đề. Nếu chuyện cô ấy bị ngã ngựa truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra sóng gió.

Sau khi bàn bạc với đoàn làm phim thì hai bên đã quyết định sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài. Bây giờ, trên mạng và trong giới giải trí vẫn đang sóng yên gió lặng.

Vừa biết chuyện Vu Đồng Thu ngã ngựa, vừa có năng lực tìm đến nhà riêng, chẳng lẽ vào thời điểm nào đó mà cô ấy không biết thì hai người này đã trở thành bạn tốt trong đoàn làm phim rồi?

Trong lòng chị Hình hơi khó hiểu, thấy vẻ mặt của Cố Chi Tang rất tự nhiên và bình tĩnh nên cô ấy đã suy đoán như thế.

Cô ấy lấy chìa khóa ra mở cửa: “Tôi cũng đến thăm Đồng Thu, tiện đường mang cả bữa sáng cho cô ấy, cô vào trong ngồi một lúc đi.”

Khóe mắt của cô ấy liếc nhìn qua góc nghiêng của cô gái bên cạnh. Chị Hình âm thầm than thở trong lòng, Cố Chi Tang thế mà lại xinh đẹp đến vậy, có khí chất như thế sao? Sao từ trước đến giờ, cô ấy không phát hiện ra vậy!

Cô ấy nghĩ đến việc cô tham gia chương trình thực tế về huyền học kia và tạo ra được độ thảo luận khá cao. Danh tiếng của cô cũng đã có chiều hướng thay đổi tốt hơn.

Vì vậy, nếu như người này thật sự không tồi thì để cho Vu Đồng Thu tiếp xúc nhiều hơn với Cố Chi Tang cũng không có hại.

Căn hộ trong khu chung cư này rất lớn, mỗi một tầng chỉ có một căn mà thôi.

Vừa bước chân vào cửa, Cố Chi Tang đã liếc mắt quan sát bốn phía trong căn nhà. Lúc này, trong mắt của cô thì âm khí của căn nhà này đã nồng đậm đến mức ngưng kết thành một màn sương mù mỏng.

Chị Hình đi đến phòng khách và đặt bữa sáng xuống: “Đồng Thu à, em còn chưa dậy sao?”

Sau khi gọi hai tiếng không thấy ai trả lời, cô ấy đã đi về phía phòng ngủ chính của Vu Đồng Thu nhưng lại phát hiện ra cửa phòng chỉ hơi khép hờ. Một âm thanh rên rỉ yếu ớt và tràn đầy sợ hãi truyền ra từ bên trong.

Sắc mặt của chị Hình biến đổi, đẩy cửa xông vào. Sau khi nhìn thấy Vu Đồng Thu thì cô ấy cực kỳ sợ hãi: “Đồng Thu, em đang làm cái gì vậy?!”

Lúc này, hai mắt của Vu Đồng Thu đang nhắm chặt, hình như đang ngủ. Nhưng sắc mặt lại tái nhợt và cực kỳ thống khổ, đôi tay của cô ấy đang tự cào cấu vào cổ mình, trên cổ đã có một vài vết xước chảy máu, quả thật như đang muốn tự bóp chết chính mình!

Cô ấy nhào đến muốn kéo hai tay của Vu Đồng Thu ra thì lại bị cào xước hai cái ở mu bàn tay.

“Đồng Thu, em tỉnh lại đi, em rốt cuộc làm sao vậy?!” Chị Hình gấp gáp đến mức đôi mắt đã đỏ lên.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chính bị người đẩy ra, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như một cơn gió mát vang lên: “Tránh ra.”

Chị Hình chỉ kịp cảm thấy bản thân bị người túm cổ áo, nhẹ nhàng nhấc sang bên cạnh. Trong tầm mắt của cô ấy, một nghệ sĩ nhỏ có ngoại hình xuất chúng đang dùng ánh mắt đầy khí thế nhìn về phía Vu Đồng Thu, trong tay của cô không biết từ khi nào đã có thêm một thanh kiếm gỗ dài.

Thanh kiếm bay lên, từ phía sau bay tới trước mặt Cố Chi Tang rồi bổ xuống đỉnh đầu của Vu Đồng Thu.

“Còn không đi ra sao?!”

Chị Hình bất lực nhìn thanh kiếm gỗ kia vững vàng dừng lại cách chóp mũi của Vu Đồng Thu hai đốt ngón tay, dường như đang bị thứ gì vô hình cản trở.

Ngay sau đó, trong phòng cuộn lên từng trận gió lạnh, thổi tung sách vở ở trên đầu giường. Nhưng rõ ràng là cửa sổ trong phòng đang được đóng kín.

“Này…??”

Cô ấy đã hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện. Khi cảm thấy sức mạnh kéo tay mình đã buông lỏng ra thì cô ấy nhanh chóng xông tới vỗ nhẹ khuôn mặt trắng bệch của Vu Đồng Thu.

Nhưng hơi thở của Vu Đồng Thu rất mong manh, dù làm thế nào thì cô ấy cũng không có phản ứng gì!

Lúc này, Cố Chi Tang kéo thanh kiếm gỗ ra sau người, bước lên trước rồi vươn tay đè xuống mấy huyệt vị trên đỉnh đầu của Vu Đồng Thu.

Ngay sau đó, cô ấy thở dốc hổn hển như vừa được sống lại, mở to hai mắt.

Vừa mở mắt ra, cô ấy đã sờ ngay lên cổ của mình, tay kia thì gắt gao nắm chặt chị Hình và ho khan dữ dội.

Chị Hình cũng nổi giận với cô ấy: “Em muốn hù chết chị à! Em bị trúng tà hay sao vậy?!”

Sau một lúc lâu, Vu Đồng Thu mới lấy lại tinh thần. Lúc này, cô ấy mới phản ứng lại, nhìn về phía Cố Chi Tang rồi yếu ớt hỏi: “… Sao cô lại đến đây? Chị Hình, chị dẫn cô ấy tới đây sao?”

Vẻ mặt của chị Hình cũng rất ngạc nhiên: “Cô ấy không phải là bạn bè của em sao?”

Cố Chi Tang vẫn không nói gì. Từ lúc nhìn thấy Vu Đồng Thu thì cô đã ngay lập tức quan sát tướng mạo của người này, trong lòng cũng đã âm thầm tính quẻ.

Khắc hẳn với lần đầu tiên gặp mặt, lúc này, Vu Đồng Thu giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Không chỉ toàn thân không có sức lực và tinh thần mà cả người đều gầy gò đi rất nhiều.

Điều kỳ lạ nhất chính là đường nét khuôn mặt mềm mại ban đầu của cô ấy đã trở nên sắc nhọn hơn chỉ trong vòng nửa tháng. Trừ phi cô ấy đã làm điều gì đó cực kỳ xấu xa và hung ác, bị phản phệ thì mới có thể xảy ra tình trạng này.

Không đúng, cực kỳ không hợp lý, khi cô nhìn kỹ lại thì tương ứng với tướng mạo này còn có một đường Mệnh Cách rất quái dị, vừa đột ngột vừa âm tà.

Nhưng dù sao thì cũng có một điều mà cô đã chắc chắn.

Nhìn vào khuôn mặt gần như đã bị bao trùm kín bởi một lớp bụi xám của Vu Đồng Thu, Cố Chi Tang nhíu mày: “Cô sắp chết.”

Nói chính xác hơn, nếu không phải linh khí của cô truyền qua “Khế Ấn” sang bảo vệ cô ấy thì cô ấy đã sớm bị âm khí kia cắn nuốt rồi…

Nếu như vậy thì bây giờ, cô ấy đã chết rồi.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play