Khi hai người kia nghênh ngang rời đi thì còn nở một nụ cười khinh thường khiến cô ấy vô cùng buồn nôn:
“Ai bảo danh tiếng của cô ở trong thôn không tốt như vậy chứ.”
Lưu Mỗ Hân rất thống khổ, cô ấy về nhà với tâm trạng muốn kéo cả hai người kia cùng chết thì vừa lúc gặp được Lương Hữu Khang đi làm về, nên trong lòng cô ấy đã sinh ra một ít hy vọng.
Lưu Mỗ Hân hy vọng chồng mình có thể cùng cô ấy đi đến đồn cảnh sát để báo án. Nhưng cô ấy chưa kịp mở miệng thì đã bị Lương Hữu Khang quở trách, nói rằng cô ấy lại đi ra ngoài “chơi bời”.
Vào lúc ăn cơm, Lưu Mỗ Hân còn cố ý nhắc đến một số người phụ nữ đáng thương bị cưỡng hiếp thì Lương Hữu Khang lại lạnh lùng nói:
“Tất cả bọn họ đã bị vấy bẩn rồi mà sao còn không biết xấu hổ tiếp tục mặt dày mày dạn sống trên đời vậy. Nếu tôi là mấy người phụ nữ đó thì đã xấu hổ tự tử rồi.”
Vào khoảnh khắc đó, trái tim của Lưu Mỗ Hân đã hoàn toàn rét lạnh. Cô ấy nuốt tất cả lời muốn nói vào trong bụng và nhận ra rằng, trên thế giới này, người duy nhất có thể cứu cô ấy chỉ còn bản thân cô ấy mà thôi.
Ảnh chụp của cô ấy vẫn còn đang nằm trong tay của tên súc sinh kia, cũng biết rằng gia đình của anh ta thực sự khá có quyền lực ở địa phương. Cô ấy không sợ hãi cái chết nhưng lại lo rằng đứa con trai mới chỉ học cấp ba của cô ấy sẽ bị liên lụy.
Sau nhiều ngày suy nghĩ thì cuối cùng, cô ấy đã lựa chọn không báo cảnh sát.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play