Mặc dù cô không biết vì sao các Âm Quan dưới địa phủ lại biết được tên của mình, nhưng sau khi chần chừ một lúc, Cố Chi Tang vẫn chắp tay về phía Mặt Ngựa: “Tôi là Cố Chi Tang.”

Ngay lập tức, các quỷ nhỏ đang núp sau lớp sương mù dày đặc để lén lút quan sát cô lại càng thêm hưng phấn. Không biết bọn nó đang kích động cái gì mà xì xào bàn tán không ngừng.

Đôi mắt của Mặt Ngựa lại mở to như chuông đồng, nó hít sâu hai hơi, sau đó khuôn mặt ngựa màu rám nắng của nó hơi đỏ lên.

Nó khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại tâm trạng của mình, xoắn xít nói: “Tôi, tôi sẽ vẫn luôn ủng hộ…”

Nó còn chưa nói xong thì Cố Chi Tang nãy giờ vẫn đang mờ mịt đột nhiên hơi rùng mình một cái.

Cô cắt ngang lời nói ấp úng của Mặt Ngựa: “Thật sự xin lỗi, linh hồn này đã bị người khác hại chết hơn hai mươi năm trước, lâu nay vẫn luôn bị khóa lại trên trần gian.”

“Bởi vì có người trong Huyền Môn dùng trận pháp che giấu nên thời gian tử vong của linh hồn này cũng không giống như trong Sổ Sinh Tử của địa phủ, cũng không được đưa vào luân hồi. Cho nên tôi mới phải qua mặt các Âm Quan để làm người dẫn đường cho linh hồn này.”

Cô chỉ vào Cao Lâm ở phía sau, tốc độ nói nhanh hơn: “Làm phiền sứ giả phải quan tâm rồi. Mong sứ giả sẽ báo cáo tình huống này lên bên trên và giải thích một chút.”

Mặt Ngựa gật đầu: “Những việc này tôi đều biết rõ, cô cứ yên tâm…”

“Vậy cảm ơn sứ giả, tôi vẫn còn một số việc gấp trên trần gian nên xin phép đi trước một bước.”

Nói xong, hồn thể của Cố Chi Tang lập tức biến mất khỏi ngã tư Suối Vàng, chỉ để lại một mình Cao Lâm còn chưa thể thích nghi được với hoàn cảnh dưới địa phủ.

Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy địa phủ và quỷ sai trong truyền thuyết.

Sau đó, ông ấy thấy Mặt Ngựa đứng thẳng tắp ở chỗ đó và im lặng một lúc khá lâu nên còn tưởng rằng nó đang tức giận bởi vì thái độ không đủ tôn kính của Cố Chi Tang.

Trong lòng của ông ấy đang hơi bồn chồn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Cao Lâm, đúng không?”

Cao Lâm hơi run rẩy: “… Đúng vậy, đại nhân.”

“Tình huống của ngươi hơi đặc biệt, cùng với ta đến điện Diêm La để báo cáo đi.”

Giọng nói và ngữ điệu của Mặt Ngựa bây giờ rất âm u, đôi mắt ngựa mở to càng khiến cho người ta thêm sợ hãi.

Nhưng thực tế thì trong lòng Mặt Ngựa đang rất đau thương:

“Ngay cả một câu cũng không được nói hết. Quả nhiên nó đã bị thần tượng chán ghét rồi, hu hu.”

*

Sau khi hồn phách trở về cơ thể, Cố Chi Tang đang ngồi xếp bằng trên sô pha mở mắt ra. Cô cảm thấy ở giữa trán có một khoảng nóng cháy, một lá bùa màu vàng nhạt đang như ẩn như hiện trên làn da ở chỗ đó.

Còn ngọn nến đang đặt trên mặt bàn dù không có gió nhưng vẫn không ngừng lay động, dường như có thể bị tắt bất cứ lúc nào.

Cao Trì đang cực kỳ nôn nóng dùng hai tay che chở ngọn lửa.

Khi nhìn thấy Cố Chi Tang tỉnh lại thì ông ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đại sư Cố, không biết vì sao ngọn lửa này vừa rồi đột nhiên nhỏ đi rất nhiều! Có phải là cha của tôi đã gặp chuyện gì không?”

“Cha của ông đã đến được Âm Tào Địa Phủ rồi. Ánh nến phát sinh chuyện khác lạ cũng không liên quan đến ông ấy, là do vấn đề từ bên tôi.”

Cố Chi Tang hơi xoa trán rồi đứng lên nói: “Tẩu Âm đã được hoàn thành. Cha của ông chắc hẳn còn phải xếp hàng dưới địa phủ một vài năm mới đến lượt đi chuyển thế đầu thai.”

“Trong lúc đó, vào những ngày lễ tết thì ông có thể đốt chút tiền giấy cho ông ấy, để cho ông ấy sống thoải mái hơn khi ở dưới địa phủ.”

Phải biết rằng, vong hồn bên dưới địa phủ đã đạt đến con số trăm triệu tỷ, còn trên trần gian thì số lượng những đứa trẻ được sinh ra mỗi ngày cũng hữu hạn.

Ngay cả khi cộng thêm Súc Sinh Đạo thì vẫn không thể đủ được. Đa số các quỷ hồn khi còn sống không có Công Đức thì đều phải xếp hàng mấy chục năm mới có thể đi vào luân hồi.

Người có xã hội thì tất nhiên, quỷ cũng có.

Những thỏi vàng giấy hay tiền giấy chứa ý niệm của người sống trên trần gian, khi đốt cũng có thể lưu thông và luân chuyển trong ngân hàng Thiên Địa dưới địa phủ.

Quỷ hồn có thể dùng nó để mua các vật phẩm dưới cõi Âm.

Con cháu càng cung phụng đốt nhiều tiền giấy cho bên dưới thì quỷ hồn ở dưới địa phủ cũng có thể có một cuộc sống thoải mái hơn.

Nhưng đa số những quỷ hồn này quanh năm suốt tháng cũng không thể nhận được một tờ tiền nào, cuộc sống của bọn nó trôi qua còn thê thảm hơn so với khi còn sống.

Cố Chi Tang nói: “Cao Lâm không có hài cốt và phần mộ, nên khi đốt đồ vật cho ông ấy mà chỉ gọi tên thì cũng không có tác dụng. Tốt nhất nên viết bát tự khi còn sống của ông ấy lên trên những đồ vật đó rồi mới đốt.”

“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play