Khi Daisy nói đến cô bé kia thì Trịnh Hiểu Na đã biết ngay cô ấy đang kể lại hình ảnh nào.
Trịnh Hiểu Na gật đầu mạnh hai lần rồi nắm chặt lấy bàn tay của chồng mình.
“Đúng vậy, đó là Diễm Diễm! Ngày đó, con bé đã mặc một chiếc váy màu xanh xám! Đại sư này thật sự đã nhìn thấy được, cũng viết trên bảng là em gái của tôi mà.”
Daisy mím môi và nở một nụ cười: “Lý do tôi đặt dấu chấm hỏi bên cạnh là bởi vì thông qua hồi tưởng, tôi chỉ thấy được một số hình ảnh trực quan như vậy. Tuy nhiên cô bé đó tên là gì, có thân phận như nào thì tôi không thể xác định chắc chắn được.”
“Nếu cô bé ấy chính là em gái của bạn thì tôi có thể hiểu được vì sao bạn lại đau khổ như vậy.”
“Bởi vì bạn cảm thấy đó là lỗi của bạn nên mới khiến cho bé gái kia bị lạc mất. Do đó, bạn vẫn luôn sống trong tự trách, dằn vặt trong mấy năm qua.”
Trịnh Hiểu Na im lặng một lúc lâu, xem như đã cam chịu lời nói của Daisy.
Bà cụ ngồi trên xe lăn xoa đôi mắt đục ngầu của mình rồi vuốt ve bàn tay của con gái lớn: “Không trách con được, Hiểu Na à.”
“Chỉ có thể trách hai người già chúng ta, lúc ấy đã không chăm sóc tốt cho hai chị em các con!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT