Chương 44: Chí Dương Khí

Vào lúc rạng sáng, Lý Thành Hà mặc áo khoác, ngáp ngắn ngáp dài đẩy ra cánh cổng lớn của khu biệt thự ở lưng chừng núi.

Ông ấy vừa ngước mắt lên thì thấy đèn trong sảnh chính đang sáng trưng, có người đã ở trong đó rồi.

Cố Chi Tang đã thay một bộ quần áo ngủ, tóc dài buông xõa, quay lưng về phía cửa chính và ngẩng đầu nhìn lên trên cái kệ cổ. Hình như cô đang thì thầm gì đó khi ngẩng đầu nhìn bức tranh chữ “Tĩnh” kia.

Khi nghe thấy động tĩnh từ phía sau, cô quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng và thanh tĩnh.

Đêm hôm khuya khoắt, Lý Thành Hà đã bị hình ảnh trước mắt khiến cho giật nảy cả người, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Ông ấy cười gượng một tiếng rồi sờ mũi: “Cao Trì là bạn của tôi, tôi muốn đến giúp ông ấy.”

Tối hôm qua, sau khi kết thúc livestream, các ảnh chụp và video cắt ghép từ livestream liên quan đến trận đấu cuối tập hai đã xông thẳng lên hot search. Trong đó có 80% sức nóng được đóng góp bởi Cố Chi Tang.

Đối với hai Âm Trận lớn tại nhà họ Cao, rất nhiều nhân sĩ Huyền Môn và người yêu thích huyền học đã nghiên cứu kịch liệt và đã rút ra được một kết luận.

Trên lý thuyết, có thể bố cục được một trận pháp đảo ngược như thế và “Chu Tước Sát” cũng thật sự tồn tại.

Cũng có cư dân mạng lần theo các manh mối và tìm ra được thân phận của Cao Trì.

Nhưng Cố Chi Tang là nhân vật chính khuấy động tất cả sự hỗn loạn này thì lại không hề xuất hiện. Lúc ấy, cô đang nói chuyện riêng với Tống Đường trong phòng livestream, giúp anh ta sửa vận chắn kiếp.

Cụ thể hai người đã nói gì thì Lý Thành Hà không biết. Nhưng hơn nửa giờ sau, khi Tống Đường rời khỏi phòng livestream và nhắn tin riêng cảm ơn ông ấy thì lại ấp úng không nói tỉ mỉ.

Càng như vậy thì lại càng khiến ông ấy tò mò hơn.

Sở dĩ Lý Thành Hà muốn làm chương trình này, bởi vì ông ấy chính là một người cực kỳ yêu thích huyền học.

Biết rằng có đại sư muốn phá trận thì ông ấy tò mò đến mức cồn cào ruột gan, muốn được chứng kiến tận mắt việc đó.

Nhưng chuyện phá trận là một ủy thác riêng tư của cá nhân Cao Trì, không liên quan gì đến tổ sản xuất chương trình cả.

Lúc này, ông ấy mới mặt dày cầu xin Cao Trì cho ông ấy có thể đứng ngoài quan sát.

Chỉ là bây giờ, khi nghĩ đến lúc Cố Chi Tang vừa mới đến, ông ấy đã tỏ thái độ không kiên nhẫn và ghét bỏ thì Lý Thành Hà cảm thấy khuôn mặt già nua của mình có chút nóng bỏng.

Cố Chi Tang “à” một tiếng: “Tôi bảo ông ấy đi xuống chân núi để mua một số đồ vật rồi.”

Cũng may, Cao Trì cũng sốt ruột việc phá trận nên đã không để cho hai người xấu hổ như này lâu lắm.

Chỉ vài phút sau, ông ấy đã ôm một đống lớn đồ vật, thở hồng hộc chạy vào.

Một tay ông ấy cầm theo túi nhựa lớn màu đen, tay kia thì cầm hai chân của một con gà sống, bộ vest và tóc tai của ông ấy cũng hơi lộn xộn.

Con gà sống kia rất sợ hãi, vừa kêu to vừa vỗ cánh huỳnh huỵch, cực kỳ ầm ĩ.

“Cố, đại sư Cố, tôi hẳn là đã không đến muộn đấy chứ?”

“Không muộn, vừa đúng thời gian.”

Trung Quốc ở hàng ngàn năm trước đã chia một ngày thành mười hai canh giờ, giờ Sửu tương đương với từ một đến ba giờ sáng. Bây giờ vẫn còn kém năm phút nữa mới đến một giờ đúng.

Cao Trì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì cả thể xác và tinh thần đều đang kiệt quệ vì cú sốc quá lớn nên đôi mắt của ông ấy đang tràn đầy tơ máu.

“Đại sư, ngài nhìn xem, mấy thứ tôi đi mua có đúng không?”

Lý Thành Hà đứng ở bên cạnh nhìn Cố Chi Tang lấy hết đồ vật trong cái túi nhựa màu đen ra.

Có một xấp giấy vẽ bùa màu vàng, một cây bút lông đen nhánh toàn thân, năm sáu miếng ngọc mỏng trong suốt. một hộp chu sa… Vật đáng chú ý nhất là vẫn là con gà trống đang hăng say kêu gào kia.

Nhìn thấy thời gian đã đến một giờ sáng, Cao Trì đột nhiên nhìn về phía Cố Chi Tang: “Đại sư!”

Cố Chi Tang xua tay: “Đừng có kích động như vậy, còn chưa tới thời gian thích hợp, ông ngồi xuống chờ một chút đi.”

Dường như biết được sự khó hiểu trong lòng của hai người nên cô lại bình thản cất giọng giải thích:

“Đối với loại trận pháp Đại Hung có âm khí nồng đậm như này thì chúng ta cũng không biết trong tòa nhà này đã nuôi dưỡng bao nhiêu tà ma nữa. Vài thứ kia có thể là cô hồn dã quỷ trong núi rừng, cũng có thể là âm tà sinh ra trong tự nhiên.”

“Tất cả chúng nó đều đang bám vào mắt trận – cũng chính là xung quanh hồn phách của cha ông và đang xâm chiếm như tằm ăn rỗi. Sau bao nhiêu năm như vậy, chúng nó đã bám chặt như đỉa vào âm hồn của cha ông rồi, cũng khiến cho hồn phách của cha ông suy yếu hơn.”

“Nếu bây giờ tùy tiện phá trận thì chỉ kích thích đến những tà mà đó, và rất dễ khiến cho hồn phách vốn đã suy yếu của cha ông bị tổn thương và lập tức hồn phi phách tán.”

Sắc mặt của Cao Trì biến đổi: “Vậy phải làm sao bây giờ?!”

“Tôi lựa chọn giờ Sửu để phá trận chính là bởi vì lo lắng đến những điều đó. Giờ Sửu là một giờ có {Chí Dương Khí} cực kỳ thịnh vượng, vốn dĩ chính là thời cơ tốt nhất để khắc chế âm khí, thanh lọc và loại trừ tà ma.”

“Nếu phá trận vào giờ này thì có thể trực tiếp khiến cho tà ma ẩn nấp trong trận pháp bị đánh tan luôn.”

Cố Chi Tang nói: “Đầu tiên, tôi sẽ vẽ mấy tấm phù Trấn Hồn trước để cất giấu hồn phách của cha ông trong đó, bảo vệ hồn thể không bị {Chí Dương Khí} va chạm.”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play