Lý Thành Hà nhìn cô gái có khuôn mặt tràn đầy ý cười đang đứng trước mặt. Sau đó, tâm trạng của ông ấy cực kỳ phức tạp, khuôn mặt già nua có chút nóng bỏng.
Nếu ông ấy không nhìn nhầm thì hai cô gái này thực sự đã đứng ở gần đó khá lâu. Hai người còn giúp đỡ di chuyển một số thiết bị nhỏ.
Ai có thể nghĩ đến người như vậy lại là Cố Chi Tang được đồn thổi trên mạng rằng thường xuyên đến muộn chứ??!
Nhân viên làm việc ở gần đó cũng rất sốc, sau đó bọn họ cảm thấy hơi xấu hổ một chút.
Không ít người trong bọn họ vừa rồi cũng đã bàn tán và buôn dưa lê về mấy tin đồn xấu và những chuyện đồn thổi liên quan đến Cố Chi Tang. Kết quả thì chính chủ lại đang đứng nghe ở ngay bên cạnh.
Lý Thành Hà ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Phùng, cậu dẫn cô ấy đến phòng livestream để chuẩn bị đi. Cậu đã nắm rõ chế độ thi đấu ở tập thứ hai chưa?”
Cố Chi Tang gật đầu trả lời: “Tôi đã xem qua kịch bản rồi.”
Lý Thành Hà: “…”
“… Các máy quay ở trong phòng sẽ tự động bật khi đến giờ. Nếu cô có nhu cầu trang điểm thì khẩn trương lên.” Nói xong, ông ấy chắp tay sau mông đi vào trong trường quay.
“Cảm ơn đạo diễn.”
Sau khi hai người vào phòng riêng thì trợ lý Tiểu Chu mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy lấy khăn giấy và nước uống từ trong túi ra rồi đặt lên trên bàn.
“Chị Tang lấy giấy lau mồ hôi đi này. Chị có muốn trang điểm lại hay không?”
Cố Chi Tang cởi hết khẩu trang và mũ ra, ngước mắt lên rồi hơi nhếch khóe môi dưới: “Em đã vất vả rồi.”
Hành động này đã khiến Tiểu Chu ngắm cô đến choáng váng. Phải nhìn gần như cô ấy thì mới có thể có cảm nhận được làn da của Cố Chi Tang đẹp đến thế nào.
Cô gần như không trang điểm gì cả, nhưng làn da vẫn trắng bóc như sắp phát sáng vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy lỗ chân lông. Cho dù ở trên trán cô có một vết sẹo thì nó cũng không thể phá hoại được vẻ đẹp rực rỡ này.
“Không, không vất vả, đây là điều em nên làm.”
Tiểu Chu không phải là trợ lý chuyên nghiệp. Cô ấy là sinh viên thực tập mới được tuyển dụng vào công ty hơn nửa tháng trước.
Cô ấy chỉ vừa mới tham gia khóa huấn luyện được ba ngày thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh phải đi làm trợ lý cho Cố Chi Tang.
Các công ty kinh tế là nơi lan truyền thông tin nhanh nhất, cũng là nơi cực kỳ coi trọng lợi ích, luôn nịnh bợ người trên cao và giẫm đạp người yếu kém.
Khi cô ấy vừa nhận nhiệm vụ thì những người bên cạnh đã lập tức kể cho cô ấy nghe một rổ các câu chuyện về Cố đại tiểu thư có tính tình kém cỏi như thế nào, khó hầu hạ ra sao, thậm chí còn nói cô sẽ đánh chửi trợ lý.
Tất cả lời nói của bọn họ vừa mang ý thương hại, lại vừa có ý chế giễu cô ấy, khiến cho một sinh viên thực tập như Tiểu Chu cực kỳ sợ hãi.
Nhưng sau nửa ngày ở chung thì trong mắt cô ấy chỉ có: Chị Tang thật là xinh đẹp, chị Tang thật quá dịu dàng, lời đồn trong giới giải trí quả thật quá đáng sợ!!
Chờ đến khi các nhân viên công tác đều đã đi ra khỏi phòng thì Tiểu Chu mới cẩn thận hỏi cô: “Chị Tang, bọn họ nói về chị như vậy mà chị không thấy tức giận sao?”
Ở bên ngoài nghe mấy người đó buôn dưa lê thì cũng thôi đi. Vậy mà, khi bọn họ vào phòng livestream thì thấy trên màn hình, tất cả đều là phát ngôn dơ bẩn của antifan.
Cô ấy nhìn thấy mà còn cảm thấy tức giận, muốn bước ra lý luận với bọn họ, vậy thì bản thân chị Tang phải cảm thấy buồn bực đến mức nào đây!
“Không có gì phải tức giận cả, lời đồn và chuyện tầm phào đã luôn tồn tại từ xưa đến nay rồi. Chỉ cần những người thích chị có thể tin tưởng chị là được.”
Nói xong mấy lời này, Cố Chi Tang cũng cảm thấy có chút hài lòng.
Cô là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Tuy rằng cô không thích làm nghệ sĩ nhưng với sự tôn trọng dành cho nghề nghiệp này và những người hâm mộ của cô thì cô vẫn rất chuyên nghiệp đọc hết hai quyển sách “Kỹ năng nói chuyện của người nghệ sĩ”.
Tiểu Chu sau khi nghe xong thì quả nhiên càng đau lòng hơn: “Em tin tưởng chị Tang, về sau bọn họ nhất định sẽ hối hận!”
Cố Chi Tang cười tủm tỉm: “Đúng vậy, khi còn sống thích châm ngòi ly gián, nhiều lần dùng lời nói để phỉ báng người khác thì sau khi chết sẽ bị quỷ nhỏ rút lưỡi. Đợi đến khi bọn họ bị nhốt vào địa ngục rút lưỡi thì chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận.”
Tiểu Chu: “…”
Sao cô ấy lại có cảm giác đầu lưỡi của mình hơi tê dại vậy.
“Ôi, đã đến giờ rồi.” Khi nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào số 9 thì Cố Chi Tang lập tức đến gần sát thiết bị trước mặt để nhìn vào máy quay: “Phòng livestream chắc là mở rồi đấy.”
Có rất nhiều người đang kiễng chân chờ đợi trong phòng livestream. Bọn họ chỉ chờ đến khi Cố Chi Tang vừa xuất hiện là sẽ bắt đầu bình luận mắng chửi.
Nhưng khi màn hình vừa sáng lên, hình ảnh đập thẳng vào mắt kia khiến cho bọn họ nhất thời nghẹn lời.
Khu vực bình luận xuất hiện thời gian dừng hình khoảng một, hai giây.