Edit + Beta: Minh An
Trên đường Hứa Hàm thấy nó ăn gà, sợ con này sẽ ăn trộm gà nhà mình. Tuy gà nhà mình vẫn còn choai choai, nhưng khi mà gà lớn rồi có khi con này ăn gà nhà mình cũng nên.
Cho nên Hứa Hàm định đuổi nó đi.
Kết quả hung dữ với nó nó nghe không hiểu, làm bộ muốn đánh nó, nó lại không sợ, quan sát một lúc rồi nó không coi ai ra gì vào sân nhà cô.
Hứa Hàm bị làm lơ: “……”
Hứa Hàm bất đắc dĩ để nó ngây người ở chỗ này một lát trước rồi tìm bà nội Kiều kiến thức rộng rãi hỏi bà xem nên xử lý như thế nào.
Bận rộn một ngày, Hứa Hàm cũng mệt mỏi, cô rửa sạch cà chua nhỏ của nhà mình rồi ngồi ở ghế nghỉ ngơi một lúc, thuận tay ném hai quả cho con vật kia.
Bà nội Kiều dỗ Khẩu Khẩu xong đi ra, thấy con vật nhỏ kia rõ ràng sửng sốt: “Sao lại có chồn ở nhà mình thế này?”
Chồn?!
Hóa ra con này chính là chồn, Hứa Hàm lại liếc nhìn nó một cái. Con vật nhỏ này đang ăn ngon lành quả cà chua cô vừa ném cho nó, nhìn nó còn ăn ngon lành hơn so với lúc nãy nó ăn gà nữa cơ.
Rau dưa trái cây nhà cô cả người và cả động vật đều thích ăn, Hứa Hàm thấy nhiều rồi nên cũng không còn bất ngờ nữa.
“Trên đường đi cháu thấy nó, không biết vì sao nó theo cháu về nhà, đuổi đi cũng không đi, chẳng lẽ nó coi cháu là chủ nhân nó luôn rồi?”
“Hẳn đây là chồn hoang,” Bà nội Kiều nói, “Nhưng cũng nhiều năm rồi bà chưa thấy chồn. Trước kia trong thôn nhiều chồn tới đây trộm gà, hiện tại cũng không còn mấy nữa.”
Hứa Hàm vừa nghe nói nó ăn trộm gà thì lo lắng: “Vậy mình nên làm thế nào bây giờ bà?”
“Trước kia các cụ thường nói chồn, hay ‘Hoàng Đại Tiên’ tới nhà là chuyện tốt, nếu nó không trộm gà nhà mình, đầu tiên cứ kệ nó đi.”
“……” Cho nên theo truyền thuyết đây là điều tốt?
A…
Nhưng nếu bà nội Kiều nói vậy, cô cũng không còn cách nào khác, không đuổi được nó đi, cũng không động chân động tay đánh nó được, thôi thì thường ngày bớt cho nó một chút đồ ăn vậy. Hy vọng nó có thể rộng lòng mà tha cho lũ gà con nhà mình!
Ngày hôm sau cửa hàng xe đạp điện đem xe của cô đến nhà, Hứa Hàm tìm một bác gái trong thôn biết đi xe đạp điện dạy một chút. Cô học được cách đi xa đạp điện rất nhanh.
Lần trước Hứa Hàm nhờ dì Lý giúp cô mua ba bó cây trúc cũng đã chém xong đưa đến đây. Người đưa chính là một chàng trai còn trẻ tuổi.
“Tổng cộng 128.5, chỗ tiền lẻ không đưa cũng được.” Chàng trai gãi gãi cổ nói, không dám đưa mắt nhìn Hứa Hàm.
“Cảm ơn nha,” Hứa Hàm đem tiền đưa cho chàng trai, nói, “Làm phiền anh rồi, anh trai nhỏ.”
Thật ra Hứa Hàm nói câu này cũng không có ý trêu chọc chàng trai kia, có lẽ cô cũng chỉ định khen vui cậu ấy như khen một bạn nhỏ mà thôi, nhưng anh chàng vừa nghe thì làn da ngăm đen lại lập tức đỏ hồng.
“Không, không cần cảm ơn,” Anh ta nhận tiền, nắm chặt tiền trong tay, mơ mơ hồ hồ nói, “À, tôi đi trước.”
“Được.”
Sau đó, Hứa Hàm thấy anh cùng tay cùng chân đi ra ngoài…
Anh vừa đi tới cửa vừa vặn gặp phải bà nội Kiều đang đẩy Khẩu Khẩu phơi nắng tản bộ bên ngoài về, bên người còn mang theo con chồn đã lừa ăn lừa uống nhiều ngày ở nhà Hứa Hàm.
Anh ta nhìn thấy chồn, đầu tiên là hoảng sợ, sau thấy nó không sợ người thì vô cùng vui sướng hỏi: “Đây là Hoàng Đại Tiên ạ?”
Bà nội Kiều cười nói: “Đúng vậy.”
“Nó lại không sợ người,” Vẻ mặt anh chàng tò mò nhìn nó, đột nhiên chắp tay lạy nó ba cái, “Hoàng Đại Tiên phù hộ tôi trong năm nay cưới được vợ, tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Hứa Hàm chuẩn bị đi tới bế Khẩu Khẩu mang đi bú sữa: “……”
Thế này cũng được?
Hơn nữa theo lịch năm nay chỉ còn hơn một tháng.
Anh chàng thấy Hứa Hàm đi tới lại ngại ngùng, cười cười với bọn họ rồi chạy nhanh như chớp.
Hứa Hàm biết người trong thôn không mê tín ít thì cũng mê tín nhiều, nên không để ý mà duỗi tay ôm Khẩu Khẩu, lại thấy đôi mắt Khẩu Khẩu đỏ hồng như vừa khóc.
Khẩu Khẩu rất ít khi khóc, mà nếu khóc thì cũng là gào nhưng không ra nước mắt. Mà phần lớn cậu khóc là để Hứa Hàm bế mình, tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng mưu mô.
Nhưng nếu khóc ra nước mắt chứng tỏ cậu đã bị dọa sợ hoặc bị ai đó bắt nạt nên tủi thân.
“Sao Khẩu Khẩu lại khóc vậy bà?”
“Là tại bà không để ý làm thằng bé bị dọa sợ,” Bà nội Kiều áy náy, “Bà dẫn nó đi chơi, đi qua trường học bên kia. Không biết trường học mới có chuyện gì vui, tự nhiên đốt pháo, bà không kịp chuẩn bị nên Khẩu Khẩu bị pháo dọa.”
Hóa ra như vậy, Hứa Hàm biết trong thôn không cấm đốt pháo, chuyện này đúng là không có cách tránh được, cô vội ôm Khẩu Khẩu vào trong ngực: “Khẩu Khẩu không sợ, mẹ ôm ôm nha.”
Khẩu Khẩu đã quên mất chuyện kia từ đời nào rồi, thấy Hứa Hàm ôm mình thì cậu vui vẻ giơ lên tay nhỏ ôm ôm cô.
Hứa Hàm thấy cậu không sao, cũng không để việc này trong lòng, ôm cậu vào cho bú sữa. Khẩu Khẩu ăn rất khỏe, hiện tại sữa của cô không đủ, còn phải bổ sung một ít đồ ăn khác, thích nhất được Hứa Hàm cho ăn rau giã nhỏ.
…… Nói đến cùng là nước tiểu của cậu tưới ra được rau ngon.
Giữa trưa, Hứa Hàm đào khoai sọ bên cạnh ao, hôm qua dì Lý cho bọn họ một miếng thịt khô, có thể làm cơm thịt khô khoai sọ. Đúng lúc này, cổng nhà bọn họ bị gõ vang.
“Ai vậy ạ?” Hứa Hàm dừng việc trong tay hỏi.
“Là dì, dì Chu.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của dì Chu, Hứa Hàm rửa sạch tay ra mở cửa.
Hứa Hàm mở cửa thấy dì Chu thở hồng hộc bên ngoài, Hứa Hàm sửng sốt: “Dì làm sao vậy, có việc gì gấp ạ?”
Dì Chu dựa vào khung cửa, hít thở đều trở lại mới nói: “Là như này, hiệu trưởng của trường muốn cháu hái một rổ súp lơ, cà chua, củ cải gì đó mang qua, nhưng nhất định phải đẹp và tươi.”
“Dạ được, cháu đi lấy cái rổ,” Hứa Hàm về phòng cầm cái rổ bà nội Kiều tự tay đan rồi đi cùng dì Chu đến chỗ trồng rau, lại hỏi, “Sao đột nhiên hiệu trưởng lại muốn ăn rau dưa vậy ạ, có ai muốn hay sao ạ?”
“Là như này,” Dì Chu cười nói, “Trong thành phố có một người quyên góp tiền cho trường Đông Dương của chúng ta, hôm nay thực hiện nghi thức quyên tiền, người kia đích thân tới, làm nghi thức xong muốn ăn cơm ở nhà ăn trường ta. Kết quả thịt cá cậu ấy đều không ăn, cố tình lại thích ăn rau dưa nhà cháu, nói ăn rất ngon, khen đồ nông thôn vừa sạch vừa tươi.”
“Thế ạ.” Hứa Hàm cười cười, rau dưa nhà mình đúng là già trẻ đều thích.
Theo lý thuyết, rau nhà mình trồng trái mùa mà ăn ngon như vậy thì người trong thôn sẽ nghi ngờ họ dùng thủ đoạn gì đó.
Nhưng vì Hứa Hàm luôn kiên trì nói mình học kĩ thuật trồng rau nên mọi người cũng không quá nghi ngờ.
Mặc dù thật sự cũng có người nghi ngờ, nhưng bình thường họ cũng thấy nhà cô không mua phân bón cùng nông dược, trồng rau cũng dùng phương pháp bình thường không có gì đặc biệt, chẳng tìm ra được chỗ nào khả nghi nên họ cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa.
“Đúng rồi, hiệu trưởng thấy cậu ấy thích ăn rau nên muốn tặng cậu ấy một rổ.”
“……” Đúng là món quà giản dị thật đó!
Hai người cùng hái rất nhiều loại rau ở vườn, rửa sạch rồi cho vào rổ.
Một rổ đầy, màu hồng trắng xanh giao nhau, đẹp lại tươi, dì Chu hài lòng cầm rổ mang đi.
……
Tuy rằng Khẩu Khẩu tuổi còn nhỏ nên hay quên, đã quên việc mình bị pháo hoa dọa sợ từ đời nào rồi nhưng không có nghĩa là chuyện không tạo ra ảnh hưởng gì với cậu. Lúc ngủ trưa, bỗng nhiên cậu khóc lên, Hứa Hàm vội dỗ cậu, Khẩu Khẩu nằm trong lòng mẹ dần an tĩnh.
Nhưng tới buổi chiều, đột nhiên cậu nhóc khóc không ngừng, dỗ thế nào cũng không được, còn sốt cao tới 40 độ.
Điều đó đã dọa Hứa Hàm cùng bà nội Kiều, Hứa Hàm lái xe đạp điện chở bà nội Kiều ôm Khẩu Khẩu ngồi đằng sau đi thật nhanh đến bệnh viện.
Bác sĩ thấy khuôn mặt cậu nóng đỏ bừng, bình tĩnh tiêm cho Khẩu Khẩu một liều hạ sốt, rồi bảo Hứa Hàm dùng cách vật lý hạ nhiệt độ cho cậu. Lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng hạ sốt.
Ra khỏi bệnh viện, Hứa Hàm vẫn sợ hãi nhìn Khẩu Khẩu ngủ, phát hiện tay mình run run.
Đột nhiên cậu sốt như vậy làm cô vô cùng sợ hãi.
Tuy chỉ là một bà mẹ hờ, nhưng ngày nào cũng ở với nhau, dù là một đứa trẻ nhặt được ven đường cô cũng đều sẽ có tình cảm với nó, huống chi nó còn là đứa trẻ Hứa Hàm vất vả sinh ra.
Cô đã sớm không còn băn khoăn tới chuyện cậu nhóc có phải là con mình hay không nữa rồi.
“Bà ơi, bà bế Khẩu Khẩu đợi chỗ này, cháu đi đẩy xe đẩy đến đây.”
“Phía trước có một quán ăn khá ổn, chúng ta qua đó ăn tạm đi.”
Bà nội Kiều thấy sắc mặt Hứa Hàm không ổn lắm, hơi lo lắng cho cô nên đề nghị ăn ở bên ngoài.
Hứa Hàm không có ý kiến, cô lái xe mang theo hai người qua. Nhưng vừa đỗ xe trước quán thì phía sau có tiếng còi ô tô.
Hứa Hàm tưởng xe mình chắn xe của người ta, định đem xe dịch vào một chút liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông từ đằng sau truyền đến: “Kiều Vãn Tình.”
Hứa Hàm: “……”
Mẹ nó, ba của vai ác lại đến đây nữa!
Cốt truyện này chẳng hợp lý chút nào cả! Không phải là người này nên offline rồi sao??
Đừng nói là thái độ của cô với anh không tốt đã thành công làm vị tổng tài bá đạo này chú ý tới mình nhé!
“Sao anh lại tới đây nữa? Vẫn chưa dứt tình với tôi nổi à?”
Giọng điệu Hứa Hàm không tốt, khóa xe của mình rồi ngẩng đầu xem anh từ trên xuống dưới, còn không cẩn thận ngắm xe của anh, không nhìn thì thôi chú nhìn cái cô suýt mù mắt.
Ở nông thôn, nhiều người không có kiến thức về đại gia, cũng không hiểu giá trị của chiếc xe này nhưng vẫn lặng lẽ nhìn đôi nam nữ có bề ngoài đẹp đẽ này.
Cố Yến Khanh nói: “Tôi đến đây thăm Khẩu Khẩu.”
Đột nhiên tối qua Cố Yến mơ thấy Khẩu Khẩu xảy ra chuyện, tuy rằng anh không có tình cảm gì với đứa con này, nhưng dù sao cũng là con ruột. Cả buổi sáng trong đầu Cố Yến Khanh toàn là khuôn mặt đáng yêu kia của Khẩu Khẩu, làm việc không hiệu quả, mà số điện thoại mới của Hứa Hàm anh cũng không có.
Trùng hợp là chỗ làm việc mới của Cố Yến Khanh cách chỗ Hứa Hàm không xa, cuối cùng anh chấp nhận số phận, lái xe qua đây.
“Thế tại sao anh lại tới đây tìm tôi?”
Hứa Hàm vô cùng khó chịu, ra đường cũng có thể gặp Cố Yến Khanh được, đúng là vận mệnh chó má!
Trong sách viết nữ phụ mang theo con trai, vì muốn leo lên Cố Yến Khanh mà tốn rất nhiều công sức, nhưng vì vận mệnh trêu chọc nên mãi không gặp được, đến chết mới có cơ hội gặp mặt lần cuối. Nhưng hiện tại đây là lần thứ ba cô gặp được Cố Yến Khanh rồi đấy!
Cố Yến Khanh: “Tôi lái xe đến đây thì nhìn thấy cô.”
“Không phải lần này,” Hứa Hàm nói, “Tôi hỏi là lần đầu tiên tại sao anh đến tìm tôi, vì sao anh biết tôi có con?”
“Lúc cô đi kiểm tra ở bệnh viện gặp phải một cấp dưới ở công ty tôi. Cậu ấy biết gian tình giữa chúng ta nên nói cho tôi.”
“……”
Đột nhiên Hứa Hàm nhớ ra, khi đó cô mới xuyên vào Kiều Vãn Tình, bởi vì trong lòng cô vẫn còn chưa thể chấp nhận được sự thật nên cô đã tới bệnh viện kiểm tra muộn hai gày so với lịch khám của mình.
Cũng đúng hôm ấy, cô gặp cấp dưới của Cố Yến Khanh – cũng chính là người đã nhặt túi xách giúp cô?
Chỉ vì lần trùng hợp ấy mà dẫn tới một loạt sự việc sao này?
Hứa Hàm dở khóc dở cười, vận mệnh cũng quá thần kỳ rồi đấy!
Nhưng mà Hứa Hàm vừa bị dọa sợ xong, hôm nay không có tâm trạng nói chuyện với Cố Yến Khanh nên cô chỉ “À” một tiếng rồi đi vào trong quán.
Cố Yến Khanh dừng lại một chút xong cũng đi theo cô vào trong quán ăn.
Chủ quán thấy có cô gái xinh đẹp tới quán nhà mình, ánh mắt sáng ngời, đang định đi qua ân cần hỏi thăm cô, lại thấy một người đàn ông đẹp trai đi phía sau cô tiến vào.
Rõ ràng trông anh ta đẹp trai, vẻ mặt cũng không độc ác, sắc mặt lại còn vô cùng bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy anh ta xong, không hiểu sao chủ quán lại cảm thấy bối rối, cẩn thận ra đón khách.