Edit + Beta: Minh An
Trẻ con ở thôn Đông Dương cùng các thôn gần đó đều học chung một trường, hiện tại phải có đến vài trăm bạn nhỏ đang đi học ở trường học bên này.
Vốn dĩ trường học không có nhà ăn, nhưng mấy năm trước ở tỉnh bên có lãnh đạo đột nhiên đến thị sát ở trường học, vừa lúc là thời gian ăn cơm trưa.
Bởi vì có bạn nhỏ nhà ở rất xa, ba mẹ lại muốn ở nhà làm ruộng không có thời gian quản lí nên giữa trưa cha mẹ sẽ mang cơm đến trường học, bạn nhỏ ấy liền lấy cái hộp cơm bằng nhôm. Trong cơm hộp có một chút đồ ăn trông khá khó coi, bạn nhỏ ấy ngồi xổm trong phòng học ăn, làm lãnh đạo tỉnh bên nhìn mà vô cùng cảm động.
Vì vậy lãnh đạo tỉnh bên vung tay đầu tư cho trường học cái nhà ăn, hơn nữa còn trợ cấp miễn phí bữa ăn cho bọn nhỏ.
Đây là dì Chu làm công việc nấu nướng ở nhà ăn của tiểu học. Dì sống cùng thôn với bà nội Kiều trước khi bà lấy chồng, nghe nói nhà dì ấy cũng rất gần nhà bà nội Kiều nên quan hệ giữa hai người không tồi.
Hứa Hàm nghe dì Chu kể xong thì ngạc nhiên: “Còn có chuyện này ạ?”
Cô chỉ biết rau ấy ăn rất ngon, nhưng không ngờ chúng còn có thể làm trẻ con trở nên thích ăn rau nữa.
Đến tột cùng thì bảo bối nhỏ của cô tuyệt vời đến thế nào đây!
“Đúng vậy, dì nấu cơm cho bọn trẻ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng đúng là rau nhà cháu ăn ngon hơn rau bình thường dì mua trên chợ rất nhiều. Tất cả đều là nhà trồng sao?”
“Đúng ạ, ban đầu cháu trồng để nhà mình ăn, ăn không hết mới đem đi bán.”
“Nhưng dì nghe nói nhà cháu mới về được khoảng nửa tháng thôi, làm sao mà thu hoạch rau được nhanh vậy?”
Hứa Hàm biết mọi người sẽ có nghi gnowf với việc rau nhà mình lớn nhanh, nên lí do đã chuẩn bị tốt từ trước.
“Không nói dối dì Chu, cháu học đại học là học về nông nghiệp gieo trồng, chuyên nghiên cứu trồng rau cho nên biết cách trồng rau sao cho lớn nhanh lại còn tươi và ngon hơn.”
“À, nhưng cháu dùng phân bón gì đó thật nhiều mới lớn nhanh được đúng không? Cái đó không được đâu nha, lớn nhanh là tốt, nhưng ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Không ạ, cháu đều dùng phân hữu cơ, một chút phân hóa học cũng không dùng,” Hứa Hàm nghiêm trang bịa chuyện, “Thật ra trồng rau cũng rất cần khoa học, nào là lượng phân hữu cơ cần dùng, khoảng cách và thời gian bón phân, độ ẩm đất, độ pH, độ mau thưa.”
Hứa Hàm thấy dì Chu bị cô nói liên hồi mà ngớ người, tiếp tục nói: “Nếu không dì xem. Cháu là một sinh viên về nhà làm ruộng, cháu thấy chợ chỗ mình không chỉ bán nhiều loại rau mà còn nhiều chỗ bán nữa. Rau nhà cháu trồng vốn là định để mình tự ăn chứ cũng có định bán cho ai đâu ạ? Thế nên cháu không tưới rồi bón phân hóa học đâu ạ!”
Dường như dì Chu đã bị cô thuyết phục, lại cười nói: “Cũng đúng. Nhưng mấy cái này thật quá cao siêu rồi, dì chẳng biết cái gì cả.”
Hứa Hàm: “Đúng ạ, hơn nữa khoa học nghiên cứu chứng minh mua mấy cái phân hóa học chẳng bằng chúng ta sử dụng phân hữu cơ của nhà mình. Dì xem rau nhà cháu lớn lên nhanh lại còn ăn ngon. Đó đều là công lao của phân hữu cơ nhà làm đó ạ.”
“Chẳng trách,” Dì không còn nghi ngờ nữa, “Có lẽ do trong chợ bán loại rau dùng phân hóa học nên ăn không ngon bằng nhà cháu. Vì thế mấy đứa nhỏ cũng không thích ăn.”
Nói tới đây, dì Chu lại cười nói: “Cháu không biết chứ mấy đứa nhỏ tinh thật sự, ngày thường đều chẳng thích ăn rau, đây là lần đầu tiên dì thấy chúng nó ăn sạch còn xin thêm rau để ăn. Dì vốn tưởng là do dì xào ngon, hôm sau dì cũng xào như vậy, chẳng qua là mua rau chỗ khác thôi mà bọn nó lại chẳng ăn. Lúc đó dì mới biết là rau nhà cháu ăn ngon hơn rau nhà khác bán đấy.”
Hứa Hàm nghe vậy cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, đây là cô hưởng ké công lao của con trai mình rồi.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên Hứa Hàm có ý tưởng.
Trong thôn bọn họ chỉ có một trường học cần mua lượng lớn rau thường xuyên, nếu cô có thể giành được nguồn cung ứng rau xanh, tuy lượng không lớn, nhưng góp gió thành bão, một tháng cũng kiếm được không ít tiền.
Đây là một vụ buôn bán không nhỏ, so với việc đem lên chợ bán cho người ta còn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Hứa Hàm nói: “Dì Chu ạ, vườn nhà cháu có rất nhiều loại rau khác, ăn cũng không hết, dì xem bên nhà ăn của trường học mà thiếu loại rau gì có thể bảo với cháu. Nhà cháu có thể cung cấp rau cho trường học ạ.”
“Có thể nha,” Dì Chu vỗ đùi, “Nhà ăn của dì đều dùng rau trấn trên đưa đến, một tuần một lần, mà rau thì không giữ được lâu như vậy. Hiệu trưởng lại yêu cầu mỗi bữa cơm trưa cần phải có rau xanh thì dinh dưỡng trong bữa ăn của mấy bạn học sinh mới có thể cân đối, nhà cháu mà có thể cung ứng rau cho trường học thì quá tuyệt vời rồi.”
Hứa Hàm gật đầu, cười nói: “Vậy là dì quyết định rồi ạ?”
Dì Chu vừa giải quyết được một việc lớn, trong lòng cũng vô cùng sung sướng: “Ừ, về sau mỗi buổi sáng cháu mang tới, nếu không thể đưa hoặc không thể cung ứng được kịp thì báo trước với dì một ngày, tiền sẽ kết toán vào đầu mỗi tháng, được không?”
Trường học không cách nhà cô quá xa, đi đường 10 phút là tới, Hứa Hàm nói: “Không thành vấn đề ạ.”
Trước khi dì Chu đi, Hứa Hàm còn rất biết điều tặng bà một chút rau dưa, dì Chu cũng không khách sáo, cười tủm tỉm rời đi.
Chỗ rau trước đó chỉ là thí nghiệm, Hứa Hàm lại chăm sóc thêm rau xà lách cùng một số loại rau khác nữa để nguồn cung ứng cho trường học thêm đặc sắc, không bị lặp lại.
Chuyện này đã tiếp thêm cho Hứa Hàm nguồn động lực to lớn, đồng thời cũng cho cô cảm giác cô có thể trồng thêm nhiều loại rau nữa, cung cấp toàn bộ rau cho trường học?
Nhưng không biết nước tiểu của Khẩu Khẩu có tác dụng với đồ ăn trái mùa hay không.
Bà nội Kiều vừa nghe cô cùng dì Chu bàn bạc ở nơi đó về việc cung ứng đồ ăn, chờ dì Chu rời đi thì bà mới do dự hỏi Hứa Hàm: “Cháu làm như này là định ở lại đây thời gian dài?”
Hứa Hàm gật đầu: “Trước cứ ở đây ạ, cháu thấy ở đây rất tốt.”
Người dân nơi đây thật thà chất phác, mang theo bạn nhỏ vai ác ở đây làm ruộng, dạy dỗ cậu hẳn hoi để cậu nhóc toàn tâm toàn ý làm một người bình thường. Trừ khi Khẩu Khẩu thật sự được sinh ra để làm kẻ ác, còn đâu ở đây cũng rất tốt cho sự phát triển của nhóc.
Nghĩ đến những việc về sau Khẩu Khẩu làm, nhất là việc rút ống dưỡng khí của mẹ đẻ của mình thì con mẹ nó, Hứa Hàm nổi cả da gà.
Hơn nữa cô cũng thích cuộc sống nông thôn như này.
Bà nội Kiều như có suy nghĩ gật gật đầu, không hỏi gì thêm.
……
Hôm nay sau khi ru Khẩu Khẩu ngủ xong, Hứa Hàm đi ra ngoài ruộng hái hay cây rau xà lách trở về, định làm xà lách cuốn để trưa ăn thì thấy có người chờ ở sân.
Sân nhà cô nuôi đầy gà con, ngỗng con nên thấy tay cô có đồ ăn, chúng bay nhanh chạy tới, vây quanh cô.
Không chỉ các bạn nhỏ ở trường học mà gia cầm nhà cô cũng đều rất thích ăn lá cải, mỗi lần cô hái rau từ vườn về là chúng sẽ hưng phấn chạy lại đó chờ cô chọn lá cải cho chúng ăn.
Nhưng làm cô tiếc nuối chính là, rau này chỉ ăn ngon thôi chứ không có hiệu quả “gà lớn nhanh”, gà con nhà cô lớn cũng giống như các nhà khác.
“Kiều tiểu thư.” Người trong sân thấy cô đi vào thì khách sáo chào hỏi cô.
Nhìn thấy cô bị một đám động vật nhỏ vây xung quanh, đôi mắt anh ta không nhịn được mà nheo lại, không hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại về nông thôn để sống.
Còn ăn mặc giống như mấy người phụ nữ làm ruộng dưới nông thôn nữa chứ!
Mà quan trọng nhất là dù cô chưa trang điểm, quần áo cũng mặc rất đơn giản nhưng cô vẫn đẹp một cách đáng giận, chẳng thua các diễn viên nổi tiếng trang điểm tỉ mỉ trên TV chút nào.
Anh không hiểu tại sao người có bề ngoài như Kiều Vãn Tình lại chọn đi theo con đường như vậy.
Hứa Hàm cầm rau xà lách bên ngoài vào cho gà con với ngỗng con, rồi khách sáo hỏi: “Vương tiên sinh có việc gì sao?”
Lần trước Cố Yến Khanh tới, do thái độ của Hứa Hàm chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của anh nên anh chưa bàn bạc thỏa đáng, việc đó vẫn trì hoãn lại đến tận bây giờ, nên lúc này Vương Kiêu mới tới cửa thay cho Cố Yến Khanh giải quyết việc này.
Nếu Kiều Vãn Tình tỏ ý muốn tự mình nuôi nấng con trai thì Cố Yến Khanh cũng không cướp đoạt người, chỉ thông qua phương thức bồi thường mà nuôi con cho tốt.
Nếu chỉ là bồi thường thì đương nhiên Cố Yến Khanh cũng chẳng phải tự mình tới, nên phái Vương Kiêu đến đây xử lí.
“Tôi thay Cố tiên sinh tới đây bàn bạc với Kiều tiểu thư về chuyện của đứa nhỏ, xin phép Kiều tiểu thư 10 phút.”
Tuy Vương Kiêu nói chuyện rất khách sáo, nhưng trong giọng nói của anh ta vẫn mang theo vài phần miệt thị cùng khinh thường, cứ như nói chuyện cùng Hứa Hàm làm bẩn miệng anh ta, làm người đối diện không thoải mái.
Hứa Hàm biết anh ta như này đã là quá khách sáo, vì qua kí ức của Kiều Vãn Tình, ở thời điểm Kiều Vãn Tình ngủ cùng Cố Yến Khanh thì anh ta chính là người dọn dẹp. Anh cũng theo chỉ đạo của Cố Yến Khanh mà tới tìm cô ấy, quăng cho Kiều Vãn Tình tờ chi phiếu rồi châm chọc, miệt thị nguyên chủ.
Người không tôn trọng ta thì ta cũng chẳng phải tôn trọng người. Hứa Hàm cũng nhàn nhạt nói: “Tôi nghe, anh nói đi.”
“Kiều tiểu thư,” Vương Kiêu cúi người xuống, “Tôi bên này chẳng những cần nói, mà còn có hiệp nghị yêu cầu Kiều tiểu thư xem qua và kí tên, mong Kiều tiểu thư đồng ý.”
“Có lẽ……” Vương Kiêu khéo léo nói, trong giọng nói mang theo một chút khinh thường, “Kiều tiểu thư mong muốn Cố tổng còn tiếp tục tự mình đến đây cùng đàm phán với cô, kết quả lại chờ được tôi đến nên không hoan nghênh, trong lòng không thoải mái? Cái này thật là…… xin lỗi cô.”
Giọng điệu của Vương Kiêu nghe cực kì khó chịu, Hứa Hàm nắm chặt lá cải trên tay. Tuy rằng cô có thể hiểu được trên lập trường của Vương Kiêu, châm chọc một chút như thế này là bình thường, hơn nữa đối tượng là Kiều Vãn Tình, không phải cô.
Nhưng dù ai bị nói như vậy cũng không cảm thấy vui vẻ.
“Ở đây có chi phiếu một trăm vạn, cùng một bản hiệp nghị, phiền Kiều tiểu thư xem qua một chút rồi ký tên.” Vương Kiêu đưa qua một túi văn kiện, “Đây là Cố tổng đưa ra bồi thường, tôi khuyên Kiều tiểu thư thu lại những suy nghĩ dơ bẩn, cầm tiền rồi chăm sóc đứa nhỏ cẩn thận, dựa vào cô, cả đời cũng chẳng kiếm được một trăm vạn, nên đừng tưởng rằng sinh cho Cố tổng một đứa trẻ mà có thể dựa vào đó mà leo lên. Đến lúc đó mất cả người lẫn của, một phân tiền cô cũng đừng nghĩ đến.”
Cái giọng điệu cao cao tại thượng như bố thí người ta của Vương Kiêu cuối cùng cũng chọc giận Hứa Hàm.
“Ai hiếm lạ hai đồng tiền dơ bẩn của mấy người,” Hứa Hàm không nhịn được nữa mà tức giận, “Cút đi!”
“Tôi…”
“Cút! Anh không nghe thấy à,” Hứa Hàm thô lỗ ngắt ngang lời anh ta, cầm rau trong tay ném vào chân Vương Kiêu, “Mang theo 100 vạn cao quý của anh rồi cút ra cửa nhà tôi, không lăn đi tôi kêu quấy rối.”
Vương Kiêu: “……”
Cuối cùng Vương Kiêu chưa kịp nói gì đã bị Hứa Hàm đuổi ra khỏi nhà.
Hứa Hàm quyết định sẽ sửa lại sân nhà mình một lần nữa, thêm khóa để lần sau không để những vị khách không mời dễ dàng tiến vào nữa.
Sau khi Vương Kiêu rời đi, Hứa Hàm vào trong nhà xem Khẩu Khẩu mới phát hiện Khẩu Khẩu đã tỉnh, không biết có phải cậu nhóc đang nghĩ đến cái gì ăn ngon hay không mà Khẩu Khẩu mút tay rồi nhìn lên nóc nhà.
Nghe thấy tiếng Hứa Hàm tiến vào, cậu nhóc lập tức dừng động tác mút tay lại, tò mò tìm kiếm mẹ mình.
Cho đến khi Hứa Hàm xuất hiện trong tầm mắt cậu thì dường như cậu biết được đây mà mẹ mình nên ánh mắt dừng lại trên người cô, chú ý đến mọi cử động của cô.
Hứa Hàm hít một hơi làm cho mình bình tĩnh lại, thật ra cô cũng không giận đến vậy, nhưng vừa rồi không biết tại sao mà cảm giác tức giận bùng lên trong lòng cô, làm cô hận không thể tự tay xé Vương Kiêu.
Hứa Hàm bị điều này dọa sợ, hiện tại cô bình tĩnh nghĩ lại, có lẽ đây là… sự tức giận của Kiều Vãn Tình lưu lại với Vương Kiêu bị kích phát ra?
Hứa Hàm cũng không nghĩ nhiều nữa, lắc lắc đầu, cô lại qua kéo tã lót, sờ soạng tã giấy của Khẩu Khẩu một hồi, thấy bên trong có ít nước tiểu nên tạm thời chưa thay cho cậu.
Hiện tại Khẩu Khẩu uống sữa mẹ, một ngày có thể tiểu mười mấy hai mươi lần, một ngày phải dùng bảy tám tờ tã giấy, không thể lãng phí tã giấy được vì Hứa Hàm mua không nổi.
Nói thật cô cũng không muốn lấy tiền bồi thường, bởi vì bỗng nhiên cô nghĩ tới một vấn đề.
Nếu Cố Yến Khanh cho cô phí nuôi dưỡng tương đương với việc đứa con sẽ là của hai người, Khẩu Khẩu sẽ phải nhận anh ta là ba, Cố Yến Khanh cũng có quyền lợi lại đây thăm con.
Khẩu Khẩu mà biết mình có một người ba lợi hại như vậy, có khi nào cậu nhóc lại cảm thấy oán giận, ghét bỏ cuộc sống ở nông thôn này, hận cô hại cậu nhóc không được nhận về Cố gia hay không?
Nhỡ đâu Khẩu Khẩu lại cảm thấy mình là người thừa kế tài sản của Cố Yến Khanh rồi lại giống như trong sách cùng tranh với nam chủ?
Hứa Hàm cảm thấy tính khả thi của chuyện này là khá lớn, cô vẫn luôn tin về tính di truyền như mọi người hay nói, tính tình giống mẹ tính cách giống ba. Kiều Vãn Tình tham tài như thế, trong sách rõ ràng Cố Tư Kiều được di truyền tính cách này của Kiều Vãn Tình, nhỡ đâu Khẩu Khẩu……
“Trời ơi, Khẩu Khẩu ơi,” Hứa Hàm bế Khẩu Khẩu lên, thở dài nói, “Mẹ phải làm sao bây giờ?”
Khẩu Khẩu bị Hứa Hàm bế lên thì tươi cười, ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nước miếng chảy ướt một vạt áo.