Edit + Beta: Minh An
Do điều kiện không cho phép nên cơm trưa bà nội Kiều hái cải ngồng ở ngoài vườn rau, nấu cùng với hai bó mì sợi đối phó cho qua.
Nhưng Hứa Hàm mới sinh con, cần được bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng, cứ ăn tàm tạm như vậy thì không được. Vì thế buổi tối bà nội Kiều vào trong thôn mua con cá về nấu canh cho Hứa Hàm ăn.
Tay nghề của bà nội Kiều rất tốt, cá được chiên trong chảo có màu vàng giòn, lại đem nấu trong nước ấm, hầm trong lửa lớn hơn mười phút, canh cá được ninh có màu trắng, nước canh nồng đậm, mặt trên nổi lơ lửng một tầng mỡ vàng tươi.
Lại rải lên trên một chút hành lá, mùi hương thơm nức mũi, bạn nhỏ ở cách vách ngửi thèm đến khóc.
Nhưng nhìn thấy lại là món cá thì Hứa Hàm lại thầm khóc chít chít trong lòng.
Quỷ mới biết một tháng này cô ăn nhiều gà cùng cá, đến mức giờ nhìn thấy chúng một phát là cô cảm thấy buồn nôn.
“Đây.” Bà nội Kiều đưa cho cô một bát canh cá, lại gắp một miếng thịt ở bụng cá vào trong bát cô, “Cháu ăn nhiều một chút.”
Tuy rằng Hứa Hàm chẳng muốn ăn chút nào, nhưng vì để cho sữa của bạn nhỏ kia thêm dinh dưỡng chỉ cô chỉ có thể chịu đựng khó chịu mà ăn.
Hứa Hàm uống trước một ngụm canh, lập tức trừng lớn mắt.
Bởi vì, uống quá ngon!
Thời gian này, bà nội Kiều cũng có làm cho cô canh cá, nhưng cái này cùng những cái kia khác nhau, cái này thơm ngon hơn rất nhiều, nước canh thì ngọt, một chút mùi cá cũng không có, uống trong miệng, thì có thể cảm nhận được hương thơm tràn ngập trong miệng, hương vị tươi ngon vô cùng.
“Làm sao cá này ăn lại ngon như vậy ạ?” Hứa Hàm uống xong một chén mới hỏi bà nội Kiều.
Bà nội Kiều thấy cô uống ngon, cười đến nheo cả đôi mắt lại, nói: “Đây là cá hoang câu được ở đập chứa nước bên kia, ngon hơn thức ăn trên thành phố rất nhiều, ngày mai bà đi mua mấy con gà nuôi thả lại đây, ăn cũng ngon hơn trong thành phố.”
Hứa Hàm vừa ăn vừa gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Không bằng chúng ta mua ít gà con tự mình nuôi ở đây đi, dù sao nhà chúng ta cũng rất lớn.”
Bà nội Kiều định nói chúng ta trở về cũng ở không được bao lâu, gà con cũng không nuôi lớn được nhanh như vậy, nhưng bà thấy bộ dáng háo hức của Hứa Hàm, thì nghĩ dù sao nuôi không lớn đưa hàng xóm cũng được, nếu cháu nó thích thì tùy nó đi.
“Được,” Bà nội Kiều đồng ý, “Mai trong thôn có phiên chợ, bà đi xem có bán gà con không rồi mua, cháu có còn gì muốn mua không?”
Chợ trong thôn được tổ chức theo phiên. Mỗi phiên chợ bán chút thịt lợn, trái cây, quần áo, giày dép cùng các đồ dùng trong nhà khác. Ở đó còn bán cả một số đồ dùng bình thường phải chạy lên trấn trên để mua nữa.
“Bà mua thêm một chút hạt rau ấy ạ”, Rau trong vườn nhà bọn họ đã già đến không thể già hơn, không còn ăn được nữa, nhất định phải trồng lại, “Cái khác thì tạm thời chưa cần ạ.”
Thật ra Hứa Hàm còn chưa nghĩ ra cần thêm cái gì. Tuy nhiên cô cũng còn nhiều thời gian để từ từ nghĩ xem cần bổ sung thêm cái gì.
Ăn xong cơm chiều, “Lý Hoa Sen” – dì Lý nhà hàng xóm đến thăm nhà. Thấy Khẩu Khẩu, ánh mắt bà sáng lên, nói: “Thằng nhóc này không giống mấy đứa trẻ trong thôn mình. Thằng nhóc này có làn da trắng nõn, khuôn mặt cũng đẹp, nhất định tương lai sẽ là một cậu nhóc đẹp trai.”
Không ai không thích con mình được khen, kể cả bà mẹ “hờ” Hứa Hàm cũng thế. Nghe xong những lời này trong lòng cô sung sướng, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Thằng nhóc này cũng không đẹp đến như vậy đâu ạ. Dì nói quá rồi!”
“Đứa bé nhà cháu cực kỳ đáng yêu, mà nhớ ngày trước cháu còn bé như này, chớp mắt một cái đã làm mẹ rồi,” Dì Lý nói, lại hỏi, “Ba đứa bé không cùng mọi người trở về à?”
Hứa Hàm biết người trong thôn rất thích nghe ngóng chuyện gia đình người khác, hơn nữa tin tức truyền đi rất nhanh. Nếu cô nói mình chưa kết hôn đã có thai, lại không ở cùng với ba đứa bé có lẽ sẽ bị người trong thôn thảo luận sau lưng.
Cho nên cô hết sức tự nhiên nói: “À, anh ấy ạ, lúc mà cháu bắt đầu mang thai thì cháu cùng anh ấy ly hôn.”
Dì Lý: “……”
“Cháu đẹp như vậy, sao anh ta lại có thể ly hôn với cháu được?”
“Dạ, thê không bằng thiếp, anh ta gian díu với tiểu tam dì ạ.”
Dì Lý nghe vậy thì oán giận, vô cùng tức giận nói: “Đàn ông chính là như vậy đấy, hư hỏng vô cùng, đã ăn trong bát lại nhìn trong nồi.”
“Đúng vậy,” Hứa Hàm hùa theo nói, “Đàn ông đều khốn nạn như vậy cả.”
Bà nội Kiều: “…..”
Dì Lý nhìn Khẩu Khẩu đáng yêu, thở dài. Nghĩ một cô gái trẻ như vậy ly hôn lại còn mang theo đứa trẻ, về sau muốn tái hôn cũng khó, thì bà cảm thấy vô cùng thương.
Nhưng sợ làm Kiều Vãn Tình đau lòng nên bà không tiếp tục chủ đề này nữa, bà chuyển chủ đề: “Vậy cháu lần này trở về định ở bao lâu?”
“Để xem ạ, có lẽ là mấy tháng thậm chí có thể lâu hơn một chút. Cháu ở đây trị luôn vết thương trong lòng mình.” Hứa Hàm thuận miệng nói lí do trở về vô cùng chính đáng của mình.
“Vậy cũng tốt,” Dì Lý nói, lại nghĩ đến cái gì, “À, thóc nhà cháu nhờ dì thu hộ, dì còn chưa phơi khô. Ngày mai dì cùng nhà dì mang thóc sang cho cháu để cháu phơi nhé!”
Bà nội Kiều vội nói: “Không cần, nhà cháu cắt thì cháu cứ lấy đi. Nhà thím cũng không ở lại lâu, năm trước thóc còn thừa rất nhiều, đủ ăn.”
Dì Lý nói: “Nhà cháu năm nay cũng thu hoạch được không ít, đủ ăn còn có thừa. Tuy rằng nhà thím ở lại không lâu, nhưng ngũ cốc lương thực ngày nào cũng phải dùng mà. Thím đừng khách sáo với cháu.”
Bà nội Kiều còn muốn từ chối, dì Lý lại khăng khăng muốn về, bà nội Kiều đành phải thôi, nghĩ lần sau phải biếu một chút đồ sang đó, coi như là trả công cho người ta.
Dì Lý lại ngồi thêm một lúc rồi đi về, trước khi đi lại nói: “Cháu thấy vườn rau nhà thím cũng hỏng hết rồi. Thím cùng cháu muốn ăn cái gì, chỉ cần trong vườn nhà cháu có, cứ việc sang lấy, dù sao nhà cháu cũng không ăn hết nhiều rau như vậy.”
Bà nội Kiều gật đầu nói: “Ừ, được, nếu cần thì thím sẽ sang lấy.”
Hứa Hàm nhìn bóng dáng dì Lý biến mất trong bóng tối, nói: “Dì Lý nhiệt tình thật bà nhỉ?”
Bà nội Kiều cười nói: “Ở quê hàng xóm người ta nhiệt tình, không giống như ở trong thành phố, hàng xóm xung quanh ai cũng chẳng biết ai.”
Hứa Hàm gật đầu, cô cũng thích cuộc sống nông thôn như này hơn.
Ngày hôm sau bà nội Kiều đi chợ mua 10 chú gà con, lại mua một chút hạt rau. Hiện tại là đầu tháng mười, là thời kì vàng để gieo trồng rau thơm. Bà nội Kiều mua một chút rau thơm, lại mua đậu Hà Lan, súp lơ chờ đến mùa rồi gieo trồng từng loại.
Trùng hợp có một trận mưa vào buổi chiều, tưới ướt đất. Bà nội Kiều thừa dịp ấy mà chạy nhanh xuống ruộng dọn cỏ dại cùng rau cũ, gieo hạt giống mới.
Hứa Hàm chờ Khẩu Khẩu ăn no rồi ru nó ngủ. Xong việc cô cũng đi giúp đỡ bà.
Bà nội Kiều đối với những thay đổi của cô bất ngờ thành quen rồi, nhìn bộ dáng hứng thú tò mò của cô thì cũng mặc kệ cô giúp mình.
Mất hai ngày hai người mới dọn xong vườn rau, Hứa Hàm nhìn vườn rau thoáng hẳn lên, nghĩ đến hạt giống đang ẩn mình dưới lớp đất, mấy ngày sau sẽ mọc lên thì cô cảm thấy sung sướng.
Nghĩ đến không lâu sau nơi này sẽ có một mảnh vườn xanh mượt đồ ăn cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sân nhà bọn họ to như vậy, cứ để trống cũng lãng phí, Hứa Hàm lại quyết định sửa sang lại một chút, trồng thêm chút cây, chút hoa, biến nó thành một cái vườn hoa nhỏ.
Ở vài ngày, Hứa Hàm vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Nơi này phong cảnh đẹp, không khí trong lành, đồ ăn ngon miệng, so với đồ ăn trong thành phố còn thơm ngon hơn.
Chỉ có một điều không tốt duy nhất chính là không có nơi để mua đồ, trong thôn chỉ có một cái quầy bán quà vặt, không những thiếu đồ, còn rất nhiều đồ hết hạn!
Trong thôn có rất nhiều người không biết chữ, không biết xem ngày sản xuất, cũng không biết những người này ăn đồ quá thời hạn có bị làm sao không.
Hứa Hàm thở dài, mấy người bán hàng biết mà không dọn đi cũng ác quá mà……
Hôm nay, Hứa Hàm ăn uống no đủ liền ôm Khẩu Khẩu không chịu ngủ dạo bước trong sân, Khẩu Khẩu gần đây có thêm một kỹ năng mới – chảy nước miếng.
Thông thường mắt cậu trông mong mà nhìn một chỗ nhìn chằm chằm nửa ngày, nước miếng liền chảy một chút, làm Hứa Hàm vô cùng nghi ngờ có phải Khẩu Khẩu đang nghĩ đến cái gì ăn ngon hay không.
Hứa Hàm nhẹ nhàng lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng nó, nhẹ giọng nói: “Thằng nhóc bẩn!”
Thằng nhóc bẩn chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua mặt cô, nhếch môi cười một cái. Tuy rằng bà nội Kiều nói với cô đứa trẻ trước ba tháng cười đều là không có ý thức, nhưng Hứa Hàm vẫn rất vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khẩu Khẩu mà hôn, cái tay nho nhỏ của Khẩu Khẩu lại nắm chặt tay cô. Đừng nghĩ Khẩu Khẩu còn nhỏ mà nhầm, sức lực của cậu lại vô cùng lớn, nắm chặt tay cô, cô phải dùng một ít sức lực mới có thể rút ngón tay mình ra được.
Hứa Hàm bế Khẩu Khẩu một lúc, Khẩu Khẩu còn nhỏ thích ngủ, chỉ chốc lát sau là ngủ rồi, Hứa Hàm lại ôm cậu đi dạo một hồi, khóe mắt nhìn thoáng qua chỗ cỏ dại được dọn sạch sẽ ở một góc sân mọc ra một bụi cỏ mới.
Cỏ dại kia màu xanh lục, sức sống mãnh liệt, so sánh với mấy mầm cỏ xung quanh, có thể nói là hạc trong bầy gà.
Hứa Hàm ngỡ ngàng, cây này lớn lên như thế nào mà nhanh vậy, lúc này cô mới nhổ được mấy ngày?
Vì nhàn đến đau trứng nên sau khi đặt Khẩu Khẩu đang ngủ nằm trên giường, Hứa Hàm đi ra, ngồi xổm trước cây cỏ dại kia, đại học cô học về sinh vật, cũng có kiến thức nhất định về thực vật.
Cây trước mắt này là cỏ dại thường thấy, cũng không khác những cây cỏ bên cạnh. Nhưng tại sao mấy cây kia mới chỉ nảy mầm, mà cây này lại sinh trưởng tốt đến vậy?
Chẳng lẽ cây này là loại đặc biệt?
Nhưng cây cỏ chỉ sau mấy ngày lại cao như vậy cũng thật không khoa học.
Hứa Hàm nghi ngờ nắm lấy cây cỏ kia, đột nhiên cô nhớ tới hôm ấy sau khi dọn xong cỏ ở sân, cô liền cho Khẩu Khẩu tiểu vào đó.
Vị trí… Hình như là xung quanh chỗ này.
Hứa Hàm bỗng nhiên cúi đầu xem cây cỏ kia, quả nhiên nó không lớn với hình dạng không giống bình thường mà lại giống với hình dạng nước tiểu của Khẩu Khẩu.
Trong lòng cô bỗng nhiên có một suy đoán to gan.
Tuy rằng cái suy đoán này thật không khoa học, nhưng việc không khoa học nhất là cô xuyên vào trong sách cũng đã xảy ra, nên cô cũng không quá bất ngờ.
Để nghiệm chứng phỏng đoán này, cô chờ Khẩu Khẩu tỉnh lại, Hứa Hàm liền đem cậu ra một góc sân khác cũng có chút cỏ dại mầm mà tiểu, rồi đánh kí hiệu ở đó.
Ngày hôm sau, Hứa Hàm qua đó xem, quả nhiên cây cỏ được nước tiểu của Khẩu Khẩu tưới mọc cao hơn cây khác rất nhiều.
Rõ ràng chỉ qua một đêm!
Chứng minh được điều mình thấy là chính xác, Hứa Hàm sung sướng vọt vào trong phòng, ôm bạn nhỏ vai ác còn đang ngủ say một cái thật mạnh!
“Bảo bối con lợi hại quá! Không nghĩ tới con còn có kĩ năng thần kỳ đến như vậy.”
Khẩu Khẩu không chịu được Hứa Hàm làm phiền mình nên từ từ tỉnh lại, việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh lại là khóc “Oa” một tiếng, Hứa Hàm tự mình làm bậy, liền chạy nhanh cúi người bế cậu lên vỗ về.
Phát hiện bí mật này, đối với việc trồng rau của mình Hứa Hàm ngày càng tin tưởng.
Cũng hôm đó, bà nội Kiều xuống ruộng đào rau, làm vằn thắn ăn, Hứa Hàm phụ trách băm nhân, bà nội Kiều cũng có mặt, đang lúc Hứa Hàm cầm dao băm chặt trên cái thớt thì nghe bên tiếng người gọi bên ngoài: “Kiều Vãn Tình, Kiều Vãn Tình có ở nhà không, có người tìm.”
Hứa Hàm không chú ý, liền cầm theo dao đi ra ngoài.