Tần Miên Miên trông không giống bà ta.

Vẻ mặt của Thái Lan Ngọc trông có vẻ khắc nghiệt, đặc biệt là bây giờ cuộc sống khó khăn khiến cho khuôn mặt của bà nhìn cau có hơn.

Nhưng Thái Lan Ngọc vẫn luôn để ý tới nhà họ Tần nên chỉ nhìn thoáng qua thôi đã nhận ra nàng.

Ngoài ra còn có Giản Ánh An được nhận lại nhưng bị nhà họ Tần công khai là nhận nuôi, chuyện này khiến Thái Lan Ngọc cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng may mắn.

Chỉ cần Tần gia đối xử tốt với Tần Miên Miên là được, Giản Ánh An thế nào bà không quan tâm.

Bà có thể nhẫn tâm đối với một Giản Ánh An chưa đầy sáu tuổi thì đương nhiên không phải là người có lòng tốt, nhiều nhất là nửa đêm tỉnh dậy bà ta nói một hai tiếng xin lỗi vì những điều sai trái đã làm, như thể làm vậy là có thể rửa sạch tội lỗi của mình.

Nhìn thấy Giản Ánh An, thật ra Thái Lan Ngọc rất chột dạ.

Gặp lại con gái ruột của mình cũng không vui cho lắm.

Bà ta bối rối, chật vật hơn nhiều so với Giản Ánh An và Tần Miên Miên.

Thái Lan Ngọc vẫn ôm tâm lý cầu may, lỡ như hai người không nhận ra bà thì sao? Bà cố gắng chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi là quản gia được phái đến đây để dọn dẹp nhà cửa."

"Cũng sắp xong rồi, tôi sẽ rời đi ngay."

Tần Miên Miên cũng nhìn ra dự định của bà, nhất thời không biết phải làm sao.

Nàng nhìn Giản Ánh An.

Xem ra Thái Lan Ngọc thật sự không muốn thừa nhận, cho nên hẳn là làm theo như trước đó đã nói.

Nếu không nhận ra thì liền giả vờ không biết sao?

Hiện tại rõ ràng là Thái Lan Ngọc đang giả vờ.

Kỹ năng diễn xuất của bà ta quá tệ, liếc mắt một cái là biết ngay trong lòng bà ta có quỷ.

Tần Miên Miên biết Giản Ánh An đã sớm không còn quan tâm đến quá khứ nữa, nhưng nàng vẫn để ý một chuyện.

Nàng định sẽ hỏi chuyện đó.

Giản Ánh An không quan tâm, trong lòng cô đều đã được Tần Miên Miên lấp đầy. Cô nắm tay Tần Miên Miên, lòng bàn tay mềm mại siết chặt: "Em hỏi đi."

Thái Lan Ngọc hoảng sợ, hỏi cái gì?

Tần Miên Miên gật đầu, nhìn Giản Ánh An đi vào trong bếp rót cà phê rồi mới hỏi Thái Lan Ngọc: "Lúc trước tại sao bà lại làm như vậy?"

Thái Lan Ngọc không rõ Tần Miên Miên có nhận ra bà hay không.

Rối rắm không biết nói sao cho phải.

Bà cầm bàn chải và giẻ lau trong tay: "Tôi đâu có làm gì..."

Thái Lan Ngọc vẫn đang nhìn Tần Miên Miên.

Nàng xinh đẹp như vậy, trông không giống con gái bà chút nào, đứa con trai bà sinh ra sau này lại giống bà, không chỉ xấu xí mà còn rất cố chấp.

Tần Miên Miên đứng đó tựa như một đại tiểu thư, từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cực kỳ có khí chất, giống như những cô bé học múa ba lê vậy. Thái Lan Ngọc không muốn con bé biết nó có một người mẹ như bà.

Bà nghe thấy Giản Ánh An đang pha cà phê trong bếp, mùi cà phê tràn ngập trong không khí, giúp nâng cao tinh thần.

Trong lòng Thái Lan Ngọc thắt lại, khi còn nhỏ bà đã đối xử rất tệ với Giản Ánh An.

Chẳng lẽ Giản Ánh An đang tìm con gái bà báo thù sao?

Nghĩ đến đây, Thái Lan Ngọc vội vàng nói: "Nếu con có khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi!"

Tần Miên Miên cau mày hỏi: "Tôi thì có thể có khó khăn gì?"

Tần Miên Miên cũng ngửi thấy mùi thơm của cà phê, nghĩa là cà phê đã được pha xong nhưng Giản Ánh An vẫn ở trong bếp không ra ngoài.

Nghĩ đến Giản Ánh An, nàng cảm thấy trong lòng khó chịu.

"Bà bảo tôi nếu có khó khăn thì đến tìm bà, vậy tại sao lúc chị tôi còn nhỏ bà không đối xử tốt với chị ấy một chút?"

"Bà làm ra chuyện như vậy, trong lòng không cảm thấy có lỗi sao?"

"Tại sao bà lại là...mẹ của tôi chứ!"

Cuối cùng Tần Miên Miên cũng nói ra điều mình muốn nói, Thái Lan Ngọc hơi áy náy liếc nhìn nàng, bà cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên rất xinh đẹp, ngay cả khi hỏi ra những lời trong lòng thì trông nàng vẫn rất thản nhiên.

Chỉ có giọng điệu buồn bã khổ sở trong mỗi câu nói mới bộc lộ tâm tình chân thật nhất của nàng.

Thái Lan Ngọc biết nàng nhận ra bà.

Bà vừa vui mừng vì Tần Miên Miên biết mình là mẹ ruột của con bé, vừa lo lắng: "Tôi không phải mẹ của con, là Tần phu nhân..."

Tần Miên Miên: "Đủ rồi!"

Nàng hít một hơi thật sâu.

"Tôi đã rời khỏi Tần gia rồi, từ nay về sau, tôi với Tần gia không liên quan gì đến nhau nữa."

Thái Lan Ngọc làm ra sự tình như vậy, sao nàng có thể không biết xấu hổ, giả vờ như không biết gì mà ở lại Tần gia, huống chi Tần gia đối tốt với nàng đều là có tính toán cả.

Nàng chỉ vì muốn ở bên Giản Ánh An nên mới ăn vạ Tần gia mà thôi.

Rất đáng khinh, nhưng cũng là bất đắc dĩ.

Giờ đây Giản Ánh An đã đưa nàng ra khỏi nhà họ Tần, nàng sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.

Nàng sẽ chỉ ở bên cạnh Giản Ánh An, trừ khi một ngày nào đó Giản Ánh An không cần nàng nữa, nếu không thì sẽ không bao giờ tách ra.

Hai mắt Tần Miên Miên đỏ hoe, khí chất dịu dàng, ôn hoà khiến nàng bây giờ đẹp như tranh vẽ, Tần Miên Miên nói rõ ràng từng chữ: "Tôi không quan tâm tại sao bà lại làm ra loại chuyện đó."

Bởi vì Thái Lan Ngọc đã tráo đổi thân phận của hai người nên nàng mới trời xui đất khiến gặp được chị.

Tận đáy lòng nàng vẫn cảm thấy may mắn...

Tần Miên Miên: "Nhưng bà đối xử với chị tôi không tốt, tôi không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương chị tôi."

Thái Lan Ngọc cười khổ: "Con nói gì vậy, chỉ là một đứa bé mà thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Miên Miên, Thái Lan Ngọc hiếm khi thông minh mà ngậm miệng lại, không tiếp tục tỏ ra khinh thường nữa.

Nhưng bà vẫn nói: "Con nhất định phải trở về Tần gia!"

Tần Miên Miên nhìn Thái Lan Ngọc.

Thái Lan Ngọc: "Mẹ vất vả lắm mới đưa con đi hưởng cuộc sống tốt đẹp, sao con có thể nói bỏ là bỏ! Hay là Giản Ánh An không cho con ở lại nhà họ Tần?". truyện teen hay

"Nó dựa vào cái gì? Vợ chồng Tần gia còn không nói gì, chứng tỏ đứa con gái như nó không tốt bằng con!"

"Con là con gái nhà họ Tần, tuyệt đối không thể để nó lấy đi thân phận của con, biết không!"

Tần Miên Miên lạnh lùng nhắc nhở: "Chị ấy mới là thiên kim thật sự của Tần gia!"

Thái Lan Ngọc: "Không! Chỉ có người được vợ chồng nhà họ Tần công nhận mới là thiên kim Tần gia!"

Tần Miên Miên: "Cho nên bà làm như vậy với chị ấy, không chăm sóc chị ấy đàng hoàng là vì trong lòng bà khinh thường chị ấy sao?"

A, thật nực cười.

Người quý giá nhất trong lòng nàng lại bị mẹ ruột nàng coi thường, nên mới làm ra mấy chuyện này.

Tần Miên Miên cảm thấy trong lòng bà vô cùng bẩn thỉu.

Tần Miên Miên: "Bà nên cảm thấy may mắn bởi vì khi đó Tần gia thả bà đi nên bà không phải chịu trách nhiệm pháp lý. Nhưng chỉ cần bà xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đưa bà vào tù."

"Bà cũng đã nói bà không phải mẹ tôi."

Tất nhiên, Tần phu nhân cũng không.

Đời này Tần Miên Miên sẽ chỉ nương tựa vào Giản Ánh An.

Nàng bất bình như vậy đều là do Thái Lan Ngọc, bao gồm cả sự xuất hiện của bà cũng khiến cho Tần Miên Miên cảm thấy bất an.

Lần này nàng cũng không muốn nói gì nhiều, nhưng nàng nhớ rõ bản thân cần phải bảo vệ Giản Ánh An.

Chỉ cần Thái Lan Ngọc lại xuất hiện, nàng mặc kệ thế nào cũng phải nói được làm được!

Tần Miên Miên: "Bà ra ngoài đi."

Thái Lan Ngọc khẽ cắn môi, thu dọn dụng cụ xong liền nghiêm túc chuẩn bị rời đi: "Yên tâm, mẹ nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa."

Lần này gặp được thực sự là tình cờ, ai có thể nghĩ tới Giản Ánh An có quan hệ với dì Trương?

Thái Lan Ngọc cũng không định quấy rầy cuộc sống của Tần Miên Miên, kiếp trước bà cũng vậy.

Bà thất thần mà bước ra cửa, vừa mở ra thì thấy một cậu thiếu niên.

Thiếu niên này không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu, ánh mắt nhìn Thái Lan Ngọc vô cùng lạnh lùng.

Thái Lan Ngọc từng làm việc trong nhà họ Tần, bà nhanh chóng nhớ ra đây chính là ánh mắt của vợ chồng nhà họ Tần.

Cậu ta là người nhà họ Tần!

Cậu ta chính là Tần Hành!

Thái Lan Ngọc hoảng sợ, theo như thân phận của cậu ta thì đây chính là em trai của con gái bà, không thể để cậu ta phát hiện sự thật!

Tần Hành nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Miên Miên đang ở trong phòng khách.

Cậu nở một nụ cười hơi nhợt nhạt: "Chị Miên Miên, chị hai có ở nhà không?"

Giản Ánh An từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tần Hành: "Cậu tới rồi à, trùng hợp thật."

Tần Hành bước vào: "Em đặc biệt tới đây tìm chị hai."

Giọng điệu thân mật, như thể đã gọi Giản Ánh An như vậy vô số lần.

Thái Lan Ngọc đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Tần Hành gọi Giản Ánh An là chị hai.

Chẳng phải nhà họ Tần không thừa nhận thân phận của Giản Ánh An sao? Dù bà cảm thấy quá đáng nhưng như vậy là có lợi cho con gái bà nhất, nên bà chưa bao giờ quan tâm.

Nhưng Tần Hành gọi Giản Ánh An là chị hai, còn Tần Miên Miên chỉ gọi là chị Miên Miên!

Chẳng lẽ, cuộc sống của Tần Miên Miên ở Tần gia không tốt như bà tưởng tượng?

Tần Miên Miên: "Bà còn chưa đi sao?"

Thái Lan Ngọc nhanh chóng rời đi, chạy một mạch xuống lầu, vốn dĩ bà đang nghĩ cách từ chức, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể từ chức!

Bà phải ở lại thành phố này một thời gian mới được!

Tần Miên Miên giận bà như vậy, nhất định là giận bà vì đã để con bé một mình trong nhà họ Tần rồi.

Chắc chắn là trong nhà họ Tần con bé chỉ được hào nhoáng bề ngoài thôi, vậy nên mới bám theo Giản Ánh An, tốt với con bé kia. Tần Miên Miên đang oán trách bà vì đã không làm gì cho con bé!

Thái Lan Ngọc vừa nghĩ đến đây, hạ quyết tâm là sẽ làm gì đó. Bà mang hộp dụng cụ quay trở lại công ty.

Sau khi Thái Lan Ngọc rời đi, Tần Hành không nói lời nào.

Trong tay cậu cầm tách cà phê do Giản Ánh An pha, Giản Ánh An đã pha không biết bao nhiêu lần rồi, mùi cà phê nồng đậm, Tần Hành ngửi xong liền bình tĩnh lại.

Cậu nhìn ly cà phê, người vừa rồi chính là bảo mẫu đã tráo đổi con.

Tần Hành không nói gì, Giản Ánh An cũng không để ý đến cậu.

Giản Ánh An hỏi Tần Miên Miên: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Tần Miên Miên không có cảm giác thèm ăn.

Giản Ánh An: "Dù thế nào cũng phải ăn, trong nhà còn chút đồ ăn, chúng ta ăn ở nhà đi."

Tần Miên Miên yếu ớt nói: "Dạ."

Giản Ánh An thấy cả hai người đều không có tinh thần nên không nói gì nữa.

Đầu tiên cô gọi điện cho dì Trương, yêu cầu Thái Lan Ngọc không được xuất hiện nữa, cũng không phải chỉ nói mấy cậu cảnh cáo là xong, cô không yên tâm, ít nhất phải làm chút gì đó mới được.

Ví dụ như sa thải.

Ở thành phố này, mấy người lớn tuổi không có tay nghề rất khó tìm việc làm. Chỉ cần công ty quản gia của dì Trương không nhận thì những nơi khác cũng sẽ không nhận.

Nếu muốn làm cho một người khuất tầm mắt mình thì tốt nhất là làm cho dứt khoát.

Giản Ánh An không nói chuyện này với Tần Miên Miên.

Những chuyện này, cứ để cô làm là được.

Giản Ánh An biết nấu ăn, Tần Hành tỉnh táo lại liền cảm thấy kinh ngạc: "Chị vậy mà biết nấu ăn!"

Giản Ánh An xào rau: "Không có phần của cậu đâu."

Tần Hành: "Tại sao chứ! Em là em trai của chị mà!"

Một tiếng chị vừa rồi chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tần Hành lại đi tìm Tần Miên Miên, cậu vừa lúng túng lại vừa do dự.

Chỉ trong một ngày, thân phận của Giản Ánh An đã đổi từ chị dâu thành chị rể, cuối cùng cậu lại gọi là chị hai.

Vậy cậu nên gọi Tần Miên Miên thế nào đây? Tiếp tục kêu chị hai sao?

Đối với cậu thì có hai chị gái cũng không có gì không tốt, đó không phải là vấn đề gì to tát.

Nhưng Tần Hành cảm thấy mình nên đổi thành một xưng hô khác, có thể Giản Ánh An sẽ vui hơn.

Vì vậy, cậu chần chờ, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Chị dâu?"

Tần Miên Miên bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, vừa rồi trong lòng nàng còn đang hỗn loạn, lúc Tần Hành gọi nàng, lại gọi là chị dâu...

Nàng đã nghe Tần Hành gọi mình là chị hai gần hai mươi năm rồi.

Lần này đột nhiên lại biến thành chị dâu.

Quan hệ phai nhạt.

Nhưng nàng rất vui!

Vốn dĩ Giản Ánh An mới là chị ruột của em ấy, Tần Hành đổi xưng hô cũng là chuyện tốt, dù sao cũng không phải em ấy không nhận mình nữa.

Chị dâu, thật là dễ nghe, bảo sao Giản Ánh An sau khi nghe xong lại có phản ứng lớn như vậy.

Nghĩ đến chuyện nàng bảo Giản Ánh An gọi nàng "vợ ơi" mà Giản Ánh An mãi không chịu gọi, Tần Miên Miên nhếch khóe miệng lên trời: "Gọi lần nữa đi!"

Tần Hành đột nhiên nhớ đến một câu.

Khi lớn lên tôi sẽ trở thành phi hành gia, đi tìm nụ cười mà người ấy trót đánh rơi trên không trung.

Cậu vô cùng nghe lời, lại hô một tiếng: "Chị dâu."

Tần Miên Miên quả quyết nói: "A! Lại một lần nữa đi!"

Chờ Giản Ánh An nấu cơm xong thì không biết Tần Hành đã kêu bao nhiêu lần rồi. Nếu không phải cậu vẫn luôn dựa dẫm, nghe lời Tần Miên Miên thì làm gì có chuyện kiên trì lâu như vậy.

Kêu đến miệng đắng lưỡi khô, hiệu quả có thể thấy ngay tức.

Tần Miên Miên trước đó có hơi buồn bực, hiện tại chỉ còn lại vui mừng.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì, bây giờ bọn họ đã là một gia đình mới rồi!

Ngoài ra còn có thêm một đứa em trai ngốc!

Tần Miên Miên mỉm cười nhìn Giản Ánh An, đôi mắt ngấn nước khiến Giản Ánh An nhìn mà ngứa ngáy cõi lòng. Cô đi tới, dùng tay che hai mắt nàng lại.

Tần Hành nhìn thấy trên bàn ăn có ba bát cơm, cảm động đến rơi nước mắt.

Cậu đã chuyển hết tiền trên người mình cho Giản Ánh An rồi, nếu không có bữa cơm này thì chỉ có thể nhịn đói.

Nhưng tại sao hai người này còn chưa bắt đầu ăn nữa!

Cơm nước xong, Tần Hành chưa muốn rời đi. Bây giờ cậu đã là trẻ vô gia cư rồi, có thể ở đây bao lâu tùy thích.

Giản Ánh An nhắc nhở: "Nếu Tần gia phát hiện cậu ở đây, chị sẽ đóng gói đưa cậu về."

Tần Hành có mang theo máy chơi game đến.

Cậu nửa nằm nửa ngồi trên sô pha chơi game, cũng không cảm thấy Giản Ánh An lạnh lùng như vậy có gì không đúng, quan hệ giữa hai người không tốt nhiều năm như vậy, nếu như Giản Ánh An đột nhiên ôn tồn mới khiến cho người ta sợ hãi.

Tần Hành nhìn máy chơi game không nhúc nhích, yếu ớt nói: "Không có ai phát hiện đâu."

Cậu nói sẽ không bị phát hiện, trong lòng cảm thấy thê lương hơn bao giờ hết.

Tần Văn gả đi sống không hạnh phúc, nhà họ Tần cũng không quan tâm, là con gái ruột của họ, Giản Ánh An có tài sản riêng ở bên ngoài mà họ cũng không phát hiện ra.

Tần Miên Miên bị Giản Ánh An mang ra ngoài, Tần gia rất tức giận nhưng bọn họ có việc bận không thể rời tay, cho nên cũng không tới tìm nàng, chờ Tần Miên Miên tự mình trở về.

Làm sao có thể để ý đến cậu.

Ông nội mất sớm, cậu không biết Tần gia từ trước đến nay đều như vậy hay là chỉ riêng vợ chồng nhà họ Tần mới như thế.

Hy vọng Tần gia sớm đóng cửa.

Doanh nghiệp phá sản còn quan trọng hơn con cái, không phải kỳ quái lắm sao?

Giản Ánh An không quan tâm, dù sao cô cũng chỉ có thể cho cậu một phòng khách để ở.

Nhưng sau đó Tần Miên Miên từ trong phòng tắm đi ra, nàng mặc váy ngủ hai dây, trên người vẫn còn đọng hơi nước, làn da trên vai ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết.

Sắc mặt Giản Ánh An tối sầm lại.

Trong phòng ngủ không có phòng tắm sao? Ở trong đó đi chứ!

Tại sao còn phải ra ngoài, đi ngang qua phòng khách làm gì!

Tần Miên Miên chỉ định ra ngoài uống ly nước.

Giản Ánh An tức tốc tìm một cái áo choàng tắm, quấn vào người Tần Miên Miên rồi bế nàng vào trong phòng ngủ, sau đó ném lên giường, đóng cửa lại, làm mọi thứ rất liền mạch lưu loát.

Nhìn biểu tình mờ mịt của Tần Miên Miên, Giản Ánh An lại chột dạ đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Tần Hành không tiếp tục chơi game nữa, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên, thấy Giản Ánh An đi ra liền tấm tắc: "Chị hai, chị không được nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play