Giản Ánh An trực tiếp đứng dậy, ra hiệu cho Thẩm Cẩn Vu đi theo sau mình. Thẩm Cẩn Vu dừng lại một chút, nhìn thấy Tần Miên Miên đang ngủ ngon lành bèn đi theo Giản Ánh An ra ngoài.
Vừa rời khỏi phòng học, Thẩm Cẩn Vu ra vẻ dò hỏi: "Hôm qua cô đưa Miên Miên đi đâu! Cô có biết chú Tần bọn họ lo lắng thế nào không!"
Bọn họ lo lắng sao? A, bọn họ lo lắng Tần Miên Miên sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình thì có.
Nhìn đứa con gái đã nuôi dưỡng gần hai mươi năm sắp đến thời điểm kết hôn rồi, sao có thể bằng lòng thả đi được?
Giản Ánh An cười lạnh: "Thì sao?"
"Thẩm Cẩn Vu, tôi biết cậu muốn kết hôn với Miên Miên, nhưng cậu có thấy mình xứng đáng không? Có thể đem đến hạnh phúc cho Miên Miên không? Đừng ỷ vào thân phận chồng chưa cưới của mình mà tự cho là đúng. Đây đã là thời đại nào rồi, cậu vẫn còn coi trọng lời người lớn mai mối nữa sao?"
"Cậu đã bao giờ suy nghĩ liệu Miên Miên có thích mình hay không chưa?"
Giản Ánh An nhìn Thẩm Cẩn Vu từ trên xuống dưới, quay đầu lại cười mỉa một tiếng.
Cậu ta chưa từng quan tâm chuyện đó.
Cậu ta chỉ biết đối xử tốt với Miên Miên, sau đó đem đến lợi ích cho Tần gia để người nhà họ Tần ủng hộ cuộc hôn nhân của họ, thế nhưng từ đầu đến cuối cậu ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Miên Miên.
Cậu ta sẽ không quan tâm liệu Miên Miên có thích cậu ta hay không, trong lòng và cả trong suy nghĩ của cậu ta, Miên Miên nên thích cậu ta mới phải.
Suy cho cùng, Thẩm Cẩn Vu cũng chỉ là một kẻ hèn hạ muốn khống chế Miên Miên thôi.
Thật nực cười.
Tần Hành còn không buồn cười bằng cậu ta, thằng nhóc kia tuy ngu ngốc nhưng lại không giống Thẩm Cẩn Vu, trông thì lịch sự, đạo mạo, kỳ thực lại không hề quan tâm đến người khác.
Giản Ánh An: "Cậu quả thật không hề thay đổi chút nào."
Cô cũng không muốn trở mặt với cậu ta nhanh như vậy, theo kế hoạch thì bọn họ phải án binh bất động hai năm, nhưng cô không nhịn được nữa rồi.
Chính vì vậy cô nói rất thẳng thắn, không hề lưu tình với Thẩm Cẩn Vu.
Giản Ánh An nhìn sắc mặt của Thẩm Cẩn Vu hiện giờ muôn màu muôn vẻ hệt như bảng màu, miệng tựa như dao sắt tiếp tục găm vào người cậu ta: "Tôi sợ cậu còn có gì không rõ nên cũng nói thẳng với cậu luôn, Miên Miên không thích cậu, đừng quấn lấy em ấy nữa."
Thẩm Cẩn Vu đứng thẳng dậy, nhìn Giản Ánh An bằng ánh mắt sâu thẳm.
Người này quả thực là thiên địch của hắn, dù là khi còn nhỏ hay bây giờ, cô ta vẫn luôn đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay. Lúc còn nhỏ thì bị ép đi nước ngoài du học, bây giờ thì sao? Cô ta cứ vậy mà muốn cướp Miên Miên đi ư?
Hắn không chấp nhận!
Thẩm Cẩn Vu siết chặt nắm đấm, tại sao Miên Miên lại thích người phụ nữ này mà không phải hắn chứ? Hắn có chỗ nào không bằng Giản Ánh An!
Hắn là con trai duy nhất của Thẩm gia, tương lai cũng sẽ là người thừa kế Thẩm gia! Hắn có thể đem lại vô số lợi ích cho Tần gia cũng như mang lại cho Miên Miên chất lượng cuộc sống tốt nhất. Giản Ánh An thì sao chứ?
Là người được Tần gia nhận nuôi, chỉ mới nổi tiếng một chút dựa vào mấy bộ phim truyền hình, lại tự cho rằng bản thân có thể chống lại Tần gia và Thẩm gia sao?
Chỉ cần hắn nói mấy câu thôi là đã có thể cấm sóng cô ta ngay, có vẻ như cô ta nổi tiếng quá sinh ảo tưởng rồi! Thẩm Cẩn Vu hít sâu một hơi: "Cô làm như vậy đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Giản Ánh An làm ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, có chút giống như kiểu, không phải chứ, dựa vào cái này mà uy hiếp người ta sao?
Cô lạnh lùng nhếch môi, quả nhiên dù có nói thế nào cũng không thay đổi được suy nghĩ ấu trĩ của người này, cậu ta chỉ biết chèn ép, cho rằng làm như vậy là có thể ép Miên Miên quay lại với mình.
Thật là—quá kinh tởm!
Giản Ánh An cảm thấy buồn cười, nếu chút tự tin này cô cũng không có thì làm sao dám xé rách mặt, cướp người đi chứ?
Đơn giản là đã lên kế hoạch trước mà thôi!
Cô nhìn Thẩm Cẩn Vu bằng ánh mắt xem thường, cũng không thèm để ý tới nữa, muốn cấm sóng thì cứ việc, cô với Giang An Ngôn và Diệp Chu đã nghĩ tới chuyện này, bọn họ cũng không hề sợ chút nào.
Giản Ánh An mặc kệ Thẩm Cẩn Vu đứng một mình bên ngoài.
Cậu ta mới là người không nghĩ đến hậu quả.
Miên Miên đã không còn thích cậu ta nữa mà vẫn muốn làm loại chuyện này, muốn chơi chiêu cường thủ hào đoạt [1] sao?
[1]: Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn.
Tần Miên Miên đã tỉnh, tối hôm qua thức cả đêm nên đầu nàng vẫn còn choáng váng, nhìn thấy Giản Ánh An từ bên ngoài đi vào bèn hỏi: "Chị, tan học rồi ạ?"
"Ừ." Giản Ánh An đi tới giúp nàng thu dọn giáo trình.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của Tần Miên Miên, cô tò mò nhìn sang.
Tần Miên Miên: "Hình như em nghe được chị nói thích em á."
Giản Ánh An trực tiếp nói: "Chị thích em."
Lúc cô vừa vào đại học cảm thấy mấy cuốn sách vừa dày vừa nặng như khối gạch, Giản Ánh An cất sách vào ba lô, thấy cũng không nặng cho lắm nên đưa lại cho Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên: "Em cũng thích chị."
Hai người trao nhau câu nói thích, khiến cho tình cảm giữa hai người không còn mơ hồ như trước kia nữa.
Tần Miên Miên: "Chị ơi, hôm nay chị không có lớp sao?"
Giản Ánh An nhớ lại lúc còn trong tiết giảng viên có gọi mấy lần, lần nào cũng là Tần Miên Miên...Cô quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Miên Miên, chỉ nói: "Chị cúp học."
Tần Miên Miên "A" một tiếng: "Vậy có qua có lại, ngày mai em cũng trốn học đi với chị."
Giản Ánh An: "Mười điểm chuyên cần của em phải làm sao bây giờ?"
Tần Miên Miên ngượng ngùng: "Không quan trọng bằng chị ạ."
Thế tại sao hôm nay không dứt khoát trốn học, ngủ cả buổi trưa luôn.
Giản Ánh An thở dài nói: "Đừng lo, hẳn là nửa năm sau chị không cần phải đi diễn nữa."
Không chỉ là không diễn, dù sao trong giới giải trí cũng có rất ít người dám chống lại Tần gia và Thẩm gia, cho nên Giản Ánh An cũng bằng lòng nhàn nhã khoảng thời gian tới.
Tần Miên Miên: "Vậy còn phim em đầu tư thì sao?"
Giản Ánh An: "...Chị thấy phong cảnh ở Đại học S không tồi, cũng thích hợp để quay phim, em thấy thế nào?"
Tần Miên Miên: "Em nghĩ là được ạ."
Hai người nói chuyện cười đùa suốt dọc đường đến căn hộ ngoài khuôn viên trường, bóng lưng xinh đẹp của hai người họ cũng đã trở thành phong cảnh của khuôn viên trường.
***
Giản Ánh An nhận được cuộc gọi từ Tần tiên sinh.
Cô nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, còn tưởng là Thẩm Cẩn Vu hành động nhanh đến vậy, có người gọi đến hủy hợp đồng nên cô không chuẩn bị trước mà tiếp điện thoại, không ngờ lại là Tần tiên sinh.
Tần tiên sinh chưa bao giờ gọi cho Giản Ánh An, cũng không biết là lấy số từ đâu nữa.
Sau khi nghe thấy giọng Tần tiên sinh, cô trực tiếp bật loa ngoài rồi đặt sang một bên, dùng điện thoại khác để gọi đồ ăn.
Tần tiên sinh ra oai khiển trách: "Nhận được điện thoại của cha mà không biết chào hỏi một câu sao?"
Giản Ánh An dùng ngón tay lướt màn hình, nhìn mấy bức hình đồ ăn hấp dẫn trên ứng dụng rồi lại do dự, không biết tối nay có nên ăn thanh đạm hay không.
Dù sao cũng bị cấm sóng rồi, tạm thời mặc kệ mấy chuyện khác, ăn thịt nướng đi.
Nhưng ăn thịt nướng phải đi đến quán ăn mới ngon.
Tần tiên sinh: "Chính vì mi như vậy nên mới dạy hư Miên Miên! Ta cảnh cáo mi! Mau đưa Miên Miên về nhà!"
Giản Ánh An bớt chút thời gian trả lời cho có lệ: "Ừ ừ."
Trong lúc đó cô nhắn tin cho Tần Miên Miên, hẹn em ấy buổi tối cùng đi ăn thịt nướng.
Sau đó mới phản ứng lại Tần tiên sinh vừa nói cái gì, đùa nhau sao, cô đã dạy hư Miên Miên từ lâu rồi, người đàn ông luôn mồm xưng là cha này cũng chẳng thấy quan tâm đến con gái ông ta bao nhiêu.
Giản Ánh An đứng dậy đi lấy laptop: "Rồi sao nữa?"
Tần tiên sinh tức giận: "Ở bên ngoài đừng có làm cho ta mất mặt xấu hổ!"
"Bíp—"
Giản Ánh An đưa tay cúp điện thoại, cài chế độ không làm phiền. Cô bật máy tính lên, trước tiên dựa vào kinh nghiệm đời trước mà xem xét tốc độ tăng giá của những cổ phiếu đã mua, cô phải đảm bảo rằng bán chúng có thể kiếm được nhiều tiền, sau đó mới đi quản lý tài chính.
Bên dì Trương không có động tĩnh gì nên chỉ ngồi nhận cổ tức.
Tô Nam gửi tin nhắn cho Giản Ánh An: "Hai ngày tới Ninh phu nhân sẽ đến câu lạc bộ ngâm suối nước nóng. Nếu cậu muốn cướp chuyện làm ăn của Tần gia, tốt nhất nên bắt đầu từ bà ta trước."
Giản Ánh An dùng một tay đáp lại "Được".
Cô mở lịch trình của mình, xác định có thời gian rảnh nên chuẩn bị ăn thịt nướng tối nay xong rồi sẽ đi đến câu lạc bộ đó, bắt đầu ngồi chầu chực.
Tô Nam do dự gửi tin nhắn: "Cậu thật sự định bán blind box [2] à?"
[2]: Hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.
Vào thời điểm này, trò chơi rút card đang thịnh hành nhưng thị trường blind box vẫn chưa phát triển. Ban đầu Giản Ánh An vốn không có ý định tham gia vào chuyện này, nhưng đã lên kế hoạch từ trước rồi nên chỉ có thể trở thành nhà tư bản vô lương tâm thôi.
Cô trả lời bằng một tay, "Ừm."
Tô Nam: "Cậu xác định có thể bán được sao? Lại còn chuẩn bị đầu tư toàn bộ số tiền của mình vào đó."
Giản Ánh An chậm rãi giải thích: "Cho dù không bán được thì tệ nhất cũng có thể đem cho trung tâm thương mại làm tặng phẩm, cũng không lỗ vốn."
Hiển nhiên Tô Nam cảm thấy không mấy lạc quan.
Một con búp bê vốn dĩ có thể mua trực tiếp, nay lại dùng blind box để tăng giá gấp đôi, liệu có ai bị lừa không?
Cho nên Giản Ánh An đã tính toán sẽ trở thành một thương nhân vô lương tâm, trả lời một câu "có".
Nhưng cô cũng nói thẳng việc kinh doanh này sẽ không làm lâu dài, chỉ cần kiếm một khoản nhỏ trong thời gian ngắn là được. Hơn nữa cô cũng có lương tâm, con đường này phải chặt đứt thật nhanh trước khi có thương nhân nào vô đạo đức làm theo.
Sau đó cô bắt đầu xem xét các bản thiết kế vừa mới nhận được.
Giản Ánh An: "Càng sớm càng tốt."
Nếu trì hoãn thêm nữa sẽ không thể xử lý được Tần gia...
Sau đó cô đóng laptop lại, đi đón người tan học.
Hai người ngồi ở quán thịt nướng gần trường dùng bữa, người thì bị Tần gia quản lý, người kia thì do công việc yêu cầu, cho nên bữa thịt nướng hôm nay hai người ăn đến quên lối về.
Tần Miên Miên thậm chí còn thử mở một chai bia.
Tần Miên Miên: "Bia~"
Giọng điệu hào hứng tràn đầy mong đợi của nàng khiến cho bàn bên cạnh phải bật cười.
Cô gái bàn bên đưa cho họ một đĩa tôm hùm đất, bảo họ uống bia sảng khoái một chút, đừng keo kiệt chỉ uống một lon thôi.
Giản Ánh An im lặng gọi năm chai bia và một đĩa tôm hùm đất.
Tần Miên Miên kêu lên: "Tôm hùm đất~"
Bàn bên cạnh lại cười vang.
Tôm hùm đất không giống tôm hùm lớn, nhiều thịt, Tần Miên Miên rất hứng thú nhưng lại cảm thấy bóc vỏ phiền phức, cho nên Giản Ánh An bèn dùng găng tay một lần bóc vỏ cho nàng.
Thế là Tần Miên Miên nhấp một con tôm hùm đất rồi lại uống một ngụm bia. Hai mắt nàng sáng rực, hối hận vì đã không chạy ra ngoài sớm hơn.
Tần Miên Miên ăn rất vui vẻ, sau đó lại có chút dè dặt: "Chị, người trong nhà gọi điện cho em."
Giản Ánh An không ngạc nhiên mấy, Tần tiên sinh gọi điện cho cô suốt, bên Tần Miên Miên chắc cũng không kém gì cô.
Chẳng trách Tần tiên sinh lại tức giận như vậy, thật mãn nguyện.
Tần Miên Miên: "Em không trả lời, nhưng chắc là không bao lâu nữa bọn họ sẽ tới trường học tìm người đấy chị."
Nàng còn chưa biết Thẩm Cẩn Vu đã tìm đến hai người, Giản Ánh An đã lột vỏ xong, tháo găng tay rồi rót cho Tần Miên Miên một ly bia.
Tửu lượng của Tần Miên Miên không tốt lắm, đêm nay nàng uống đến say khướt. Giản Ánh An biết được tửu lượng của nàng rồi, quyết định sau này sẽ không cho nàng uống quá ba lon, kẻo lại xảy ra chuyện.
Giản Ánh An: "Em có muốn đến suối nước nóng với chị không?"
Tần Miên Miên mặt đỏ tai hồng, mắt lại sáng lên, hỏi: "Tỷ tỷ đây là muốn hẹn hò sao?"
Bàn bên cạnh bị sặc đến.
Hóa ra bọn họ vẫn đang nghe ngóng Giản Ánh An và Tần Miên Miên nói chuyện, sau khi nghe thấy hai chữ hẹn hò liền giật mình, bị thịt nướng ướp ớt làm cho sặc.
Trong cơn ho sặc sụa, bọn họ nhấp một ngụm bia.
Mấy cô gái này hẳn là ở cùng ký túc xá, quan hệ khá tốt.
Cô gái đưa tôm hùm đất nói rất thẳng thừng: "Nai xừ! Tôi đã nói gái đẹp chỉ nên ở cùng với gái đẹp thôi!"
Máu nhiều chuyện nổi lên, bọn họ quyết định đi qua ngồi chung.
Giản Ánh An không phản đối, Tần Miên Miên đang hơi say, ngơ ngác nhìn họ đến sau đó mở to mắt nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng bĩu môi ngồi xuống bên cạnh Giản Anh An.
Tần Miên Miên: "Chị...Chị..." Nàng ợ một cái.
"Không cho phép chị nhìn cô gái khác."
Nếu cái này còn không phải thích thì bao nhiêu năm qua xem như cô sống uổng phí.
Cô ho hai tiếng, vui vẻ mà cười.
Nhóm nữ sinh khẳng định chắc nịch: "Đừng lo, chúng tôi sẽ không tán tỉnh chị cậu đâu!"
"Hai người là kiểu đó sao?"
"Ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Sao nhìn cậu lại quen mắt vậy nha!"
Mấy nữ sinh ríu ra ríu rít, câu cuối cùng vừa nói ra bọn họ liền im lặng hai giây, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: "Giản Ánh An?"
Sinh viên trong trường từ lâu đã biết Giản Ánh An học cùng trường với họ.
Nhưng mà biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, không ngờ bọn họ lại còn mặt dày yêu cầu ngồi chung.
Không đúng!
Giản Ánh An thích con gái!!!!
Chuyện nữ sinh thích Giản Ánh An thì không có gì lạ, nhưng xét từ thái độ của Giản Ánh An thì rõ ràng cậu ấy thích cô gái này! Bọn họ đã biết được tin tức không thể nói ra!
Giản Ánh An đặt ngón trỏ lên môi.
Bọn họ đều đồng loạt che miệng: "Không nói, tụi mình bảo đảm sẽ không nói!"
Tần Miên Miên sau khi say rượu bắt đầu buồn ngủ, nàng dựa vào vai Giản Anh An, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Giản Ánh An: "Chỉ cần chờ thêm hai năm nữa là có thể nói."
Oa, mấy nữ sinh mắt sáng rực: "Đến lúc đó sẽ công khai sao?"
Giản Ánh An gật đầu: "Ừm, công khai, nhưng mà hiện tại thì chưa được, các bạn học khác cũng không thể kể, được chứ?"
Bọn họ cam đoan: "Không nói, tụi mình sẽ không nói cho ai biết hết."
Mấy cô bạn chia sẻ tôm hùm đất này đều là người tốt. Bọn họ nhìn Tần Miên Miên đang dựa vào trên vai Giản Ánh An, cảm khái nàng thật đáng yêu, hóa ra ai cũng thích con gái dễ thương.
Cảm khái một phen, trong mắt đều là hâm mộ.
Nhưng mà hâm mộ không được bao lâu, bọn họ lại cảm thấy Giản Ánh An đây là đang muốn ngược cẩu độc thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT