Nhân viên công tác an ủi: "Đừng vội, chờ lát nữa chúng ta sẽ biết thôi."

Giản Ánh An hơi nhếch khóe môi.

Đừng nói cái gì chờ lát nữa sẽ biết, xảy ra chuyện như thế khiến cô cũng không coi trọng mấy nhân viên giúp đỡ này cho lắm.

Một đống người canh mà vẫn làm mất mấy quả mơ.

Tâm trạng của Tần Miên Miên không tốt, nàng cúi đầu. Bé với chị vất vả cùng nhau hái quả hạnh, hai người ai cũng chăm chỉ hái được cả một sọt lớn.

Cứ vậy mà mất rồi...

Bé buồn lắm.

Giản Ánh An nắm lấy tay cô bé.

Thời tiết hơi nóng nhưng bàn tay nhỏ xíu của Tần Miên Miên lại mát mát lành lạnh, nắm rất thoải mái, lòng bàn tay của Giản Ánh An đang nóng nên cô luyến tiếc buông tay.

May mà Tần Miên Miên cũng đang nắm tay cô rất chặt.

Mấy tháng này Giản Ánh An cao hơn không ít, lớn nhanh hơn cả đời trước.

Hiện tại chiều cao của cô không quá cách biệt so với Tần Miên Miên, tin rằng thêm mấy tháng nữa cô sẽ cao hơn Miên Miên một chút.

Hai đứa nhỏ cao bằng nhau, tuổi lại xấp xỉ đang dựa vào nhau.

Trong cái thời tiết oi bức mà ai cũng chán ghét này thì hai đứa tựa như không cảm nhận được nhiệt độ, khán giả nhìn vào hai cô bé cũng cảm thấy khoan khoái trong người, chỉ muốn ôm chầm lấy người bên cạnh.

Đáng tiếc người bên cạnh không phải Giản Ánh An, cũng không phải Tần Miên Miên.

Hai đứa nhỏ chỉ thuộc về nhau.

Đoạn phim quay lại được phát với tốc độ gấp đôi, khoảng 10 phút sau khi Tần Miên Miên rời đi.

Tính theo tốc độ bình thường thì đây là thời điểm các khách mời đang cùng nhau ăn cơm.

Một bóng dáng nho nhỏ đang đến gần cái sọt.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn về phía người lớn, sau đó một mình cố hết sức kéo cái sọt đi, kéo được một chút thì nghỉ ngơi rồi mới đi tiếp.

Vậy mà không có ai phát hiện ra.

Nhân viên công tác và Giản Ánh An cùng Tần Miên Miên cứ thế xem đoạn phát lại, nhìn Thẩm Cẩn Vu kéo sọt mơ qua rồi đổ mơ của cậu ta lên trên.

Cái sọt đầy ắp mơ nằm yên tại chỗ một lúc, sau đó Thẩm Cẩn Vu mới bảo Quý Hàn lấy mơ đem đi cân.

Tần Miên Miên trừng lớn mắt, nàng không sao tưởng tượng được Thẩm Cẩn Vu lại lấy trộm mơ của mình!

Đó là mơ do nàng và tỷ tỷ vất vả hái mà!

Nhân viên công tác cũng thấy bất ngờ, còn tưởng Thẩm Cẩn Vu có thể hái được một sọt mơ lớn như vậy, không nghĩ tới còn có chuyện này.

Nhân viên nhìn thấy Tần Miên Miên sắp òa khóc liền quýnh quáng: "Chúng ta gọi Cẩn Vu lên hỏi một chút được không?"

Sau đó liền có nhân viên công tác chạy đi gọi người.

Người ở lại thì dỗ dành Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên cũng không phải người ngang ngược vô lý, nhưng lúc này nàng không muốn nghe ai nói cả, chỉ cắn môi dưới: "Cháu không muốn ai hết, chỉ muốn tỷ tỷ thôi."

Nhân viên công tác sửng sốt hai giây, sau đó nhìn về phía Giản Ánh An xin giúp đỡ.

Nói về chuyện dỗ dành Tần Miên Miên thì trình độ của Giản Ánh An đã đạt max level.

Thậm chí không cần dỗ mà chỉ cần vỗ nhẹ đầu cô bé hai cái, Tần Miên Miên sẽ không làm loạn nữa.

Nhân viên công tác rất nhanh đã gọi Thẩm Cẩn Vu đến.

Thẩm Cẩn Vu còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta vừa đến liền thấy Tần Miên Miên không vui, trừng mắt nhìn Giản Ánh An: "Cậu lại bắt nạt Tần Miên Miên nữa sao!"

Người sáng suốt đều nhìn ra được Giản Ánh An tuyệt đối sẽ không bắt nạt Tần Miên Miên.

Cô chiều em ấy còn không kịp đây.

Nhưng Giản Ánh An nghe nói như thế liền phản ứng thật mạnh: "Vậy còn cậu thì sao!"

Sau khi rống xong thì Giản Ánh An mới phát hiện bản thân đã quá xúc động.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Tại sao cậu lại trộm mơ của chúng tôi? Tự cậu hái không được à?"

Đôi mắt ngập nước của Tần Miên Miên nhìn Thẩm Cẩn Vu, mắt ánh lên tia khó hiểu và lên án.

Nếu muốn được giúp đỡ thì có thể trực tiếp nói với nàng, Tần Miên Miên là bé ngoan, nhất định sẽ giúp.

Tại sao lại lấy trộm chứ...

Thẩm Cẩn Vu gấp đến mức dậm chân: "Tôi không có!"

Vẻ mặt cậu oan uổng.

Sao cậu ta có thể đi ăn trộm chứ, cậu ta là tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm, muốn cái gì thì sẽ có cái đó.

Kể cả là Miên Miên thì chỉ cần cậu ta tiếp tục kiên trì, Miên Miên cũng sẽ quay đầu lại nhìn cậu ta!

Đều tại Giản Ánh An này! Cậu ta châm ngòi lý gián! Khiến quan hệ giữa cậu và Miên Miên càng ngày càng tệ: "Tôi không có trộm mơ! Mơ kia là..."

Tần Miên Miên cực kỳ thất vọng về cậu ta: "Đừng nói nữa."

Tay nàng rũ xuống.

"Cậu muốn quả mơ thì mình sẽ cho cậu."

Thẩm Cẩn Vu sốt ruột: "Không phải là mình muốn quả mơ, chỉ là mình muốn giúp cậu thôi, đến lúc đó quả mơ sẽ nhớ đến tên của hai chúng ta nhiều hơn!"

Tần Miên Miên càng thêm thất vọng: "Nhưng mà mơ kia là mình cùng chị ấy hái mà!"

Cho dù muốn nhớ cũng phải nhớ kỹ nàng và tỷ tỷ mới đúng, Thẩm Cẩn Vu nếu muốn gia nhập cũng phải nói trước một tiếng, cứ lấy đi như vậy cũng thật quá đáng!

Thẩm Cẩn Vu siết chặt tay: "Mình không cần nhớ tên cậu ta!"

Giản Ánh An giữ chặt Tần Miên Miên, không muốn bình luận gì thêm nữa.

Cô cũng lười nói rồi.

Tại sao phải dạy con thay cho nhà người ta chứ? Mấy chuyện như vậy, cứ giao cho nhân viên công tác là được.

Giản Ánh An: "Đi nào Miên Miên, hái mơ tiếp thôi!"

Tần Miên Miên quay đầu lại nhìn Thẩm Cẩn Vu một cái, sau đó đi theo sau: "Dạ, chúng ta sẽ hái thêm thật nhiều thật nhiều mơ nữa, càng nhiều càng tốt..."

Giản Ánh An biết nhân viên công tác sẽ chỉ nói mấy câu với Thẩm Cẩn Vu mà thôi.

Cậu ta là thiếu gia nhà họ Thẩm, cho dù quan điểm của cậu ta có sai lầm thì cũng không tới lượt một nhân viên công tác lương tháng mấy nghìn tệ đến dạy dỗ.

Cậu ta cũng nghe không lọt tai.

Thậm chí đến cuối cùng, chương trình còn phải xóa mấy đoạn ngắn có ảnh hưởng không tốt như thế này.

Nhưng mà ai bảo Diệp Chu đã đồng ý livestream đây?

Làn đạn đã bắt đầu có tiếng mắng chửi.

"Tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm này bị dạy hư rồi!"

"Đây là nhà có tiền sao? Đây là tư bản sao?"

"Đau lòng Tần Miên Miên."

"Vốn dĩ đã rất tiếc nuối vì phải rời đi, cuối cùng lại còn xảy ra chuyện này!

Không sai, hôm nay là ngày quay cuối cùng của chương trình, buổi tối phải quay về rồi.

Sau khi hái xong mơ, khách mời sẽ hợp tác với Diệp Chu quảng bá một chút để mọi người chiếu cố nông sản ở đây nhiều hơn, buổi ghi hình này coi như kết thúc viên mãn.

Đến lúc rời đi, bà lão trao cho Giản Ánh An một túi mơ, nói rằng hôm nay cô bé là người hái nhiều nhất.

Khiến cho đám người lớn xấu hổ không chịu được.

Trước khi Giản Ánh An lên xe, Diệp Chu đã gọi cô lại: "Bây giờ cháu đang rất hot, có muốn tiếp tục quay không?"

Giản Ánh An cũng không định quay tiếp.

Đầu tiên là hình tượng của Thẩm Cẩn Vu trong cảm nhận của khán giả đã sụp đổ, nhà họ Thẩm sẽ không đồng ý để cậu ta quay tiếp, vậy nên Tần Miên Miên cũng sẽ không được tham gia.

Thứ hai là, tiền đã kiếm đủ rồi.

Có một trăm nghìn này, công ty quản gia hoàn toàn có thể vận hành ổn định, không cần thiết vì thù lao mà quay tiếp nữa.

Tần Miên Miên đã không ở đây thì một mình cô có ý nghĩa gì.

Giản Ánh An lắc đầu: "Không ạ."

Diệp Chu lại nhớ đến những lời dì Trương đã nói.

Giản Ánh An mới là thiên kim thật nhà họ Tần, còn Tần Miên Miên là con gái của bảo mẫu...Bảo mẫu đã tráo đổi hai người, khiến Giản Ánh An phải trải qua sáu năm gian khổ, thiếu chút nữa đã sống không nổi.

Vất vả lắm mới được nhận lại, thế mà nhà họ Tần lại không thừa nhận thân phận của cô bé!

Nghĩ đến đây, Diệp Chu liền cảm thấy ở trong cái thế giới to lớn này, chuyện lạ gì cũng có.

Ông có thể hiểu được nhà họ Tần không muốn rời xa Tần Miên Miên, cô bé đơn thuần đáng yêu, lại còn hiểu chuyện dễ mến. Bên cạnh đó là mối quan hệ đã được vun đắp trong sáu năm qua.

Nhưng tại sao nhà họ Tần lại muốn khiến cho sự tồn tại của Giản Ánh An trở nên không đáng một đồng chứ.

Loại mâu thuẫn này nếu đổi lại là Diệp Chu thì ông đã sớm đại náo thiên cung một phen.

Chưa nói tới cùng người trong nhà tranh đấu đến độ đầu rơi máu chảy, chí ít cũng phải khiến người chiếm thân phận của ông chết không có chỗ chôn!

Diệp Chu nhìn Giản Ánh An bằng ánh mắt vô cùng đau lòng.

Còn bé tẹo mà đã phải chịu khổ nhiều như vậy, không có được tình thương của người lớn, thậm chí thân phận cũng không thể để người ngoài biết được! Những thứ này đủ để nghiền nát một người.

Nhưng Giản Ánh An lại vẫn ưu tú như vậy.

Điều khiến người ta không ngờ đến chính là, cô lại đối xử quá tốt với Tần Miên Miên.

Tốt đến không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Chu: "Cháu—"

Giản Ánh An ngẩng đầu.

Diệp Chu nhịn không được hỏi một câu: "Cháu biết thân phận của mình chứ?"

Giản Ánh An cười nhẹ.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Chu, Giản Ánh An lười nhác mà ngẩng đầu, đôi đồng tử của cô tựa hồ ẩn giấu một đáy vực sâu, ánh mắt câu hồn đoạt phách.

Rõ ràng chỉ mới sáu tuổi nhưng Diệp Chu lại cảm thấy cô bé không hề giống trẻ con.

Chớp mắt một cái, phảng phất như chỉ là ảo giác.

Giản Ánh An thẹn thùng cười: "Thân phận gì ạ?"

Diệp Chu nói không nên lời.

Ông bất ngờ một hồi lâu sau mới mở miệng: "Cháu không biết ư?"

Giản Ánh An: "Không biết ạ, chú hỏi ba mẹ của cháu sao? Cháu không có ba mẹ đâu."

"Cho nên cháu cũng không biết thân phận của mình là gì."

"Nhưng cháu sẽ đi theo Miên Miên ạ."

Diệp Chu hoảng hốt, thế nghĩa là Giản Ánh An không biết ba mẹ ruột của mình, còn tưởng bản thân được đưa trở về để làm bạn với Miên Miên sao?

Trong nhận thức của cô bé, khi ba mẹ giao cô bé cho bảo mẫu đã biến mất tăm, bảo mẫu sau khi lấy số tiền lớn của nhà họ Tần cũng rời đi, cuộc sống của cô bé chỉ còn lại Miên Miên.

Chuyện này...

Khiến người ta đau lòng quá đi mất.

Giản Ánh An đã nói về hoàn cảnh gia đình của cô bé trong chương trình, nhưng những chuyện khác thì cô bé không biết.

E ngại trước gia thế của nhà họ Tần nên những khán giả đau lòng cô bé cũng không biết.

Tần gia – Diệp Chu rùng mình, ông cảm thấy Giản Ánh An nên rời khỏi nhà họ Tần càng sớm càng tốt.

Nơi đó không phải nơi người bình thường có thể sống!

Đúng rồi, còn có Tần Miên Miên! Nhất định là do tính cách trời sinh tốt đẹp nên Tần Miên Miên mới không bị nhà họ Tần dạy hư, cô bé cũng phải mau mau rời khỏi đó mới được!

Nhưng ông chỉ là một đạo diễn nhỏ nhoi.

Diệp Chu hít sâu: "Sau này cần giúp đỡ thì có thể đến tìm chú, chú sẽ cố hết sức."

Khóe mắt đuôi mày của Giản Ánh An giãn ra.

Nhìn xem, như vậy không phải đã đạt được mục đích rồi sao?

Hiện tại chỉ có một đạo diễn và một nhóm khán giả, không có khả năng làm lung lay nhà họ Tần.

Nhưng chỉ cần gieo một hạt giống, chờ hạt giống mọc rễ, nảy mầm, lớn lên thành một cây đại thụ, cô có thể lợi dụng rìu trên tay chém đại thụ thành một bó củi, sau đó mồi lửa thiêu Tần gia không còn một mảnh.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Giản Ánh An đều cảm thấy sung sướng.

Chờ đi, ngày đó sẽ không còn lâu nữa đâu.

Giản Ánh An: "Dạ, cảm ơn chú ạ."

Cô ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đó tạm biệt Diệp Chu rồi mới lên xe.

Thân phận?

Giản Ánh An nhìn Diệp Chu ở ngoài xe.

Chuyện đời trước, không liên quan đến đời này.

Đời này của cô, chỉ vì Miên Miên mà thôi.

Tần Miên Miên đã đợi trên xe từ lâu, Giản Ánh An vừa lên xe nàng liền nói: "Em vẫn muốn tiếp tục tham gia chị ạ."

Giản Ánh An cười cười: "Bài tập của em thì sao?"

Quá đáng! Tần Miên Miên trừng lớn mắt, nhăn mày lại.

Nàng thở phì phò: "Bài tập thì dĩ nhiên phải làm rồi ạ! Chỉ là em không muốn quay về luyện piano thôi!"

Bé chán ghét piano.

Đi theo Giản Ánh An lâu như vậy rồi nên tính cách của Tần Miên Miên cũng dần thay đổi, có thể nói trắng ra là: Bé không thích luyện piano, bé ghét piano!

Cũng không biết tại sao mà mẹ vẫn luôn muốn bé luyện!

Tần Miên Miên lại hỏi: "Chị ơi, chị cũng không thích piano ạ?"

Giản Ánh An gật đầu: "Ừm, không thích."

Tần Miên Miên hơi tò mò: "Tại sao vậy?"

Giản Ánh An nhìn sang: "Không thích còn phải có lý do sao?"

Sau đó cô cũng ngẫm lại.

Dường như chỉ có một nguyên nhân khiến cô không thích piano, đó là vào một ngày nọ ở đời trước, cô nhìn thấy Tần Miên Miên mặc một bộ váy lễ phục nho nhỏ ngồi diễn tấu trên sân khấu, tiếng đàn dễ nghe vang vọng ở toàn bộ sảnh lớn.

Tần Miên Miên quả thực vô cùng tỏa sáng trên sân khấu.

Cô đột nhiên không thích piano, nhưng vào thời điểm đó cô cũng chẳng có đủ tư cách để luyện tập.

Hình như, cô cũng không có lý do gì đặc biệt để không thích piano cả.

Giản Ánh An: "Thật ra piano cũng được..."

Cô rất thích nhìn Miên Miên đàn piano.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play