Đến tối, Trần Nhược Khát đối diện với máy tính, đầu bên kia là người cố vấn tâm lý của cậu. Cậu nói cậu vẫn không làm được. Chỉ cần ngồi xuống trường quay là bắt đầu khủng hoảng không lý do.
Người cố vấn tâm lý hỏi cậu: "Vậy cậu còn muốn đóng phim không?"
Trần Nhược Khát gật đầu: "Muốn."
Thế nên hôm sau, cậu vẫn quay lại quán cơm Bách Hảo. Đạo diễn kéo cậu ra con ngõ phía sau hút thuốc, vừa hút vừa nói: "Tôi là phú nhị đại mà, quay lùi mấy ngày cũng chẳng sao, nhưng cậu phải giúp tôi hoàn thành tác phẩm."
Trần Nhược Khát đứng mãi bên cạnh trường quay, nhìn nữ chính diễn một mình. David đưa phần cơm của cậu tới, Trần Nhược Khát không ăn. Lúc Hà Gia Hảo đẩy xe thức ăn đi qua lén hỏi David: "Cậu ấy không ăn cơm à?"
David nhún vai nói: "Gần đây cậu ấy toàn thế, đến giờ cơm cũng không thấy đói, nếu đói thì sẽ gọi tôi."
Hà Gia Hảo tiếp tục chia cơm cho nhân viên công tác, chia xong một vòng quay về, nhìn thấy Trần Nhược Khát vẫn còn đứng ngẩn ra phía sau máy quay. Trần Nhược Khát ở thế giới hiện thường dường như không giống trong ảnh chân dung lắm, nhìn qua thấy cứ như thân xác ở đây, chứ bên trong trống không, chẳng còn tinh thần gì nữa.
Đến chiều, Trần Nhược Khát lại thử quay một lần nữa, vẫn không được.
Cậu đi dạo dưới hành lang tầng một. Lúc Hà Gia Hảo đi từ sau bếp ra, vốn định lên văn phòng của mình ở tầng hai. Cậu nhìn thấy Trần Nhược Khát, lại vòng ngược lại, lịch sự hỏi cậu ấy có cần chỗ nghỉ ngơi không. Trần Nhược Khát ngẩng đầu nhìn cậu, Hà Gia Hảo hơi căng thẳng giải thích: "Tôi có văn phòng ở tầng hai, yên tĩnh lắm. Nếu cậu đứng thấy mệt rồi thì có thể lên đó nghỉ ngơi."
Cậu đưa Trần Nhược Khát lên văn phòng trên tầng hai của mình. Bên trong chỉ có mấy món đồ rất đơn giản. Có một chiếc sô pha vải xếp dựa vào tường bên trái, trên sô pha có một con ngỗng bông. Trần Nhược Khát nhìn chằm chằm vào con ngỗng bông kia mà ngẩn ra.
Lúc ban đầu, hai người họ cùng một con ngỗng ngồi trên ghế sô pha đã yên lặng một cách rất ngại ngùng. Hà Gia Hảo bỗng nhiên đứng dậy, kéo ngăn bàn ra, lấy hai chai nước trái cây. Cậu đưa cho Trần Nhược Khát một chai. Thế nên hai người lại tiếp tục vừa uống nước trái cây vừa ngại ngùng mà im lặng.
Trần Nhược Khát đột nhiên hỏi: "Cậu không đóng phim nữa à?"
Một lúc sau, Hà Gia Hảo mới nói: "Không đóng từ lâu rồi. Tôi tốt nghiệp xong không bao lâu thì quay về quản quán cơm này." Hai người lại tiếp tục im lặng.
Hà Gia Hảo co chân lên, ôm lấy đầu gối mình, bỗng nhiên tiếp tục nói không đầu không đuôi: "Bây giờ cuộc sống ngăn nắp lắm. Thành phố nhỏ như chỗ chúng tôi, mỗi ngày cũng chỉ gặp mấy người ấy thôi. Sáng mấy giờ xe phun nước đi qua, tối mấy giờ chú đẩy xe rác đến xử lý rác trong bếp đều như nhau, chán lắm. Đóng cửa tan làm về nhà, đi qua cửa hàng tiện lợi ở lối vào khu dân cư, bà cụ mập mạp ngày nào cũng nói với tôi 'Tiểu Hà tan học rồi hả'. Ngày nào tôi cũng rống lên đáp lại bà, 'Vâng, lớp bổ túc bây giờ mới tan.'"
Trần Nhược Khát cắn ống hút, bỗng nhiên bật cười. Hà Gia Hảo đỏ mặt. Trần Nhược Khát phát hiện, sáu bảy năm không gặp Hà Gia Hảo, mà hình như Hà Gia Hảo vẫn chẳng thay đổi gì, tính cách cũng vẫn vậy. Cậu còn nhớ cô Chu ở khách sạn Cá Heo lúc nào cũng thân thiết gọi Hà Gia Hảo là "Tiểu Hà ngoan ngoãn".
Nhưng cuối cùng Hà Gia Hảo cũng đã là chủ một quán cơm rồi. Ăn nói làm việc đều điềm đạm hơn nhiều. Cậu chỉ dám lười biếng mười phút, sau mười phút là phải xuống dưới xử lí việc vặt trong quán. Cậu nói với Trần Nhược Khát: "Cậu ở đây nghỉ ngơi cũng không sao, không có ai đến quấy rầy cậu đâu."
Lúc cậu mở cửa muốn đi ra ngoài lại quay đầu như định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trần Nhược Khát ôm con ngỗng bông kia, đi vòng vòng trong phòng làm việc của Hà Gia Hảo. Trên mặt bàn sạch sẽ đặt một bộ máy tính và một tấm ảnh, cô bé trong ảnh nhoẻn miệng cười với Trần Nhược Khát.
Trần Nhược Khát rút một cuốn sách trên giá sách của Hà Gia Hảo xuống, trang lót có viết: Ngày 23 tháng 4, Hà Gia Hảo. Bên dưới có một dòng chữ viết bằng bút chì: Lý do hung thủ giết người quá ngốc. Tức quá.
Trần Nhược Khát cất sách lại. Cậu ngồi xuống sô pha, lại đối mặt với kịch bản của mình. Cậu giống như một người rơi xuống cái giếng rất lớn chẳng thấy đường ra.
Một lúc sau đó, Hà Gia Hảo lại chạy lên, cầm mấy món điểm tâm phòng bếp làm riêng lên cho Trần Nhược Khát.
Trần Nhược Khát vẫn không đói, nhưng ăn được hai miếng. Cậu tự cầm đĩa xuống dưới, muốn ra sau bếp trả Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo đang ở cửa sau bếp chuyển đồ ăn lên một cái xe tải nhỏ.
Trần Nhược Khát hỏi cậu định gửi hàng đi đâu, Hà Gia Hảo lau mồ hôi, nói: "Đến viện dưỡng lão thăm các cụ."
Mười phút sau, mấy nhân viên phục vụ không biết vì sao chuyến hôm nay lại có thêm một người, người kia lại còn là minh tinh màn ảnh nổi tiếng. Cô bé lễ tân Nguyên Nguyên ngồi phía trước, thấy mà suýt thì quên cả thở.
Hà Gia Hảo vốn chỉ thuận miệng hỏi cậu: "Cậu có muốn đi không?"
Ai ngờ Trần Nhược Khát lại khoanh tay gật đầu.
Phần lớn các cụ già ở viện dưỡng lão đều không nhận ra Trần Nhược Khát, cậu mặc một bộ đồ lao động giá rẻ, nhìn qua chỉ thấy giống một anh khuân vác đẹp trai. Cậu giúp Hà Gia Hảo chia cơm. Hà Gia Hảo đã quen thân với các cụ già lắm rồi, có bà cụ cứ kéo tay Hà Gia Hảo kể chuyện nhà mãi. Trần Nhược Khát cũng bị một bà cụ túm lấy, nhất định phải hỏi xem con cậu mấy tuổi rồi. Trần Nhược Khát bất đắc dĩ nói: "Vẫn chưa có con ạ."
Bà cụ nghễnh ngãng, cứ hỏi lại mãi. Hà Gia Hảo chạy đến giải vây giúp cậu, rồi kéo Trần Nhược Khát đi ra khỏi nhà ăn.
Bọn họ ngồi xuống bồn hoa ở giữa nghỉ ngơi. Trần Nhược Khát hỏi: "Tuần nào cậu cũng đến đây à?"
Hà Gia Hảo chống tay, nói: "Đại khái là vậy. Có vài bà cụ còn nhìn tôi lớn cơ." Cậu cười nhẹ, bỗng lấy từ trong túi ra một túi bánh quy động vật, cậu xé mở túi bánh, hỏi Trần Nhược Khát thích con nào. Trần Nhược Khát bảo đều không thích. Hà Gia Hảo liền nhét bừa cho cậu một miếng hình con hươu cao cổ.
Trên xe quay về, tài xế đưa mấy nhân viên phục vụ lần lượt về gần nhà, sau đó chỉ còn lại mỗi Trần Nhược Khát và Hà Gia Hảo trở về nhà ăn. Xe cũ lắm rồi, lúc khởi động sẽ nghe tiếng kẽo kẹt. Hà Gia Hảo hơi buồn ngủ, dựa vào cửa sổ ngáp một cái. Cậu nói: "Lúc đạo diễn đến tìm tôi đặt địa điểm, cho tôi xem qua câu chuyện muốn quay, khi ấy tôi đã thấy cậu rất hợp với nhân vật này rồi."
Trần Nhược Khát không nói gì. Xe lắc lư, cậu cười tự giễu một tiếng, nói: "Đã lâu lắm rồi tôi không dám đứng trước máy quay. Vừa đứng vào đó là bắt đầu sợ hãi."
Hà Gia Hảo quay đầu lại nhìn cậu, Trần Nhược Khát nhún vai, nói: "Lộ ra một cái là lên hot search đấy, Ảnh đế Trần Nhược Khát ngày xưa giờ lại không thể đóng phim được."
Hà Gia Hảo không nói gì. Trong xe tối om. Hai người im lặng ngồi một lúc, Hà Gia Hảo bỗng nhiên tiến lại gần bên tai Trần Nhược Khát nói: "Đợi lát nữa tôi giúp cậu xử lý bác tài luôn, thế là không ai để lộ ra rồi."
Trần Nhược Khát bật cười thành tiếng. Hà Gia Hảo cũng cười theo.
Sau khi đến quán cơm, Trần Nhược Khát theo Hà Gia Hảo từ cửa sau vào phòng bếp. Cậu nhìn Hà Gia Hảo như con chuột nhỏ, dọn một ít bên đông rồi lại chạy sang bên tây, đặt lên bàn xử lý. Mấy năm qua đi, Hà Gia Hảo vẫn vậy, lúc nghiêm túc hay nhăn mũi. Cậu nhăn mũi bỏ mì vào nước sôi nguấy lên một lúc, sau đó chia thành hai phần đặt lên bàn. Hà Gia Hảo lại làm một ít đồ ăn kèm và gia vị đặt lên trên mì.
Cậu đẩy một bát mì lạnh đến cho Trần Nhược Khát. Bọn họ liền ngồi bên bàn bếp ăn mì trong yên lặng, đồng hồ treo tường trên đầu cứ vang tíc tắc. Bếp sau quán Bách Hảo vẫn còn hơi nóng hừng hực. Hà Gia Hảo lại đứng dậy, mở tủ lạnh, rót hai ly nước lựu ra.
Từ lúc bắt đầu uống thuốc, miệng Trần Nhược Khát chỉ cảm thấy đắng ngắt, nhưng mùi vị của bát mì lạnh kia lại ngon ngoài sức tưởng tượng, chua ngọt vừa miệng, cậu nghiêm túc ăn hết phần của mình. Hà Gia Hảo đưa nước hoa quả cho cậu.
Phía ngoài, nhân viên đã quay phần diễn của nữ chính. Trần Nhược Khát cảm giác như mình đang trốn vào một cái hầm trú ẩn an toàn. Bên ngoài là chiến tranh thế giới, nhưng súng đạn đao kiếm đều chẳng thể vào được đây. Suốt bấy lâu nay, lần đầu tiên cậu cảm thấy dễ chịu.
Truyện SắcHà Gia Hảo dựa vào người cậu nói: "Trần Nhược Khát, tôi muốn xem bộ phim này, cậu phải quay cho được đấy."