Trần Nhược Khát thường hay mơ, mơ thấy sân thượng của khách sạn Cá Heo. Trên sân thượng có đầy những bồn hoa mà cô Chu tự trồng. Hà Gia Hảo tựa vào lan can hóng gió.
Lúc trời mưa bọn họ cũng lên đó. Trần Nhược Khát cầm lấy ô từ tay Hà Gia Hảo, tay còn lại đặt trên vai Hà Gia Hảo. Lúc có những người khác lên sân thượng hút thuốc, cậu nhanh chóng thả tay xuống dưới. Hà Gia Hảo nhìn cậu nheo mắt cười.
Trần Nhược Khát mở trừng mắt, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng business suite của khách sạn cao cấp. Cuối năm trước cậu nhận quay bộ phim "Giết chết tin đồn", nói về một thiếu niên rắc rối và cả tập thể đồn thổi gian trá. Sau khi phim hoàn thành, cậu theo đạo diễn đến liên hoan phim ở các nước. Diễn viên đóng vai mẹ cậu trong phim rất chiếu cố cậu. Trước lúc lên thảm đỏ buổi tối, họ còn đi thuyền đến quảng trường San Marco, tìm một cửa tiệm mặt nạ.
Khoảng thời gian mấy tháng này, Trần Nhược Khát cảm thấy mình giống như là một tế bào hư hỏng gặp phải thứ chất lỏng đậm đặc rồi bị kết tủa lại. Cậu không ngờ, ở cái tuổi vừa hai mươi, cậu bỗng nhận được nhiều danh tiếng như thế. Trên màn hình lễ trao giải là bức ảnh của cậu trong phim, tấm poster Trần Nhược Khát cạo trọc đầu, ngồi ở cửa sổ phòng học nghịch cuốn sổ từ mới tiếng Anh ấy, chỉ trong vòng một tháng đã được dán khắp phố lớn ngõ nhỏ trong nước.
Điện thoại của Trần Nhược Khát bắt đầu nhận được những tin nhắn và những cuộc điện thoại kì lạ mọi lúc. Cậu chỉ có thể tắt mắt, đổi số điện thoại, dẫn đến việc mất rất nhiều người trong vòng bạn bè.
Trần Nhược Khát lên xe bảo mẫu vội vàng đi diễn, lúc xuống xe, người chen đến gần làm cậu suýt thì bị đẩy quay ngược vào xe. Một đêm thành danh sẽ mang đến điều gì. Điều này giảng viên chưa từng dạy trên lớp, nhưng Trần Nhược Khát ở hiện tại có thể trả lời, là chen chúc và mệt mỏi. Lần đầu tiên cậu biết được hoá ra thế giới này tràn đầy người, bọn họ sẽ đến gần cậu, nhận ra cậu, hét lên với cậu bất cứ lúc nào. Những âm vang ấy không chỉ có giải thưởng, còn có những lời chửi rủa phê phán đầy trời. Đến sau này, khi nhìn thấy tên mình nằm trên thanh hot search, Trần Nhược Khát sẽ có cảm giác muốn nôn mửa.
Trần Nhược Khát còn nhớ lúc mình và Hà Gia Hảo đi dạo loanh quanh ở trung tâm thị trấn, Trần Nhược Khát hỏi cậu: "Nếu chúng ta thật sự trở thành đại minh tinh, cậu muốn làm gì?"
Hà Gia Hảo lắc cánh tay gầy gò của mình, nghĩ ngợi, đến gần Trần Nhược Khát khẽ nói: "Tôi muốn ăn cơm ở nhà hàng có bàn xoay pha lê chỉ dành riêng cho hội viên ở toà nhà Kim Tôn."
Hà Gia Hảo bẻ đầu ngón tay, đọc tên những món mình muốn ăn. Cậu nói cậu muốn ngồi ở sân thượng có kính trong suốt, ngắm được cảnh biển ban đêm, ăn bò bít tết Wellington, Coco Brownies...
Trần Nhược Khát nhìn cậu cạn lời, vươn tay vỗ má Hà Gia Hảo.
Trần Nhược Khát lúc này thầm mắng một câu ngu ngốc trong lòng. Trở thành đại minh tinh, chẳng vui chút nào cả.
_
Sau "Giết chết tin đồn", Trần Nhược Khát lại nhận phim mới, đạo diễn rất hà khắc. Ông ta chỉ quay bằng phim nhựa, toàn bộ việc quay do một mình ông ta làm chủ. Trần Nhược Khát NG khá nhiều lần, đạo diễn đứng dậy, quăng cái tai nghe mà nói: "Ảnh đế là giỏi lắm đúng không? Thằng ranh con còn chưa tốt nghiệp đại học, thoại kém thế là cùng."
Trần Nhược Khát ngay từ đầu đã cúi đầu lắng nghe. Tiếp xúc với nhiều đạo diễn rồi cậu mới phát hiện ra không phải đạo diễn nào cũng giống với đạo diễn của bộ phim cậu quay lúc mười chín tuổi, tuỳ tiện đến mức cứ như chỉ vì một ngày nọ uống rượu hứng thú nhất thời mà bỏ tiền ra quay luôn cả bộ phim, diễn viễn cũng tuỳ tiện lôi hai người từ học viện điện ảnh đến. Quay xong là xong, thậm chí cứ thế rồi không thấy bộ phim đó đâu nữa.
Đạo diễn trở lại vị trí của mình, đá vào máy móc, nói: "Lãng phí thời gian của tôi."
_
David là trợ lý mới đi theo Trần Nhược Khát, anh ta lôi kéo Trần Nhược Khát vẫn còn đang ngây ngẩn, bảo cậu về phòng nghỉ một lát. Đạo diễn và phó đạo diễn ở bên cạnh vẫn tiếp tục lớn tiếng bàn về cậu. Trần Nhược Khát bỗng nhiên đi tới, lao vào đánh nhau với đạo diễn.
Hôm sau lên hot search bảng giải trí, hôm sau nữa rời đoàn trở về trường.
Cậu về học được một nửa lại phải ra ngoài nhận việc, quay phim mới, bận đến mức cả thời gian ngủ cũng phải giảm bớt. Đi vào sân bay, hay bất cứ nơi công cộng nào, tất cả mọi người đều sẽ nhận ra cậu.
Trần Nhược Khát có khi đi qua cửa một rạp chiếu phim nào đó, vẫn còn nhìn thấy poster "Giết chết lời đồn" to đùng, bản thân mình lúc mới hai mươi, vẻ mặt mê mang ngồi dưới hộp đèn. Bây giờ cậu cũng mới ngoài hai mươi thôi, cuộc sống lại bỗng nhiên trở nên quá mệt mỏi.
Đến lúc David phát hiện ra, Trần Nhược Khát đã bắt đầu say rượu rồi. Có khi chỉ uống một chút trong mấy buổi tiệc tối, không ảnh hưởng đến công việc, có khi giữa ban ngày cũng uống. David quản cậu, cậu liền lén lút uống. Sau khi uống say, Trần Nhược Khát cũng vẫn rất kiệm lời. Cậu chỉ biết tựa vào mép giường ngẩn ngơ, ngơ một lúc rồi ngủ mất.
Trần Nhược Khát vẫn tính là người đóng phim rất chuyên nghiệp. Đến lúc cầm kịch bản, đột nhiên không nhận ra bất kì một chữ nào trên đó, trong lòng cậu nổi lên một lo sợ không tên. Người của đoàn phim đi tới đi lui, đến lượt cậu lên diễn cũng sẽ có người tới gọi. Trần Nhược Khát ôm kịch bản của mình, đứng lên hỏi người đại diện đang chơi điện thoại bên cạnh: "Anh Lưu, em có thể không quay bây giờ luôn được không?"
Người đại diện cứ như nghe chuyện đùa, bảo cậu chuẩn bị cho tốt màn tiếp theo đi.
Trần Nhược Khát ờm một tiếng, ngoan ngoãn ngồi lại. Một lúc sau, cậu đứng dậy, trèo qua sân bối cảnh, bỏ trốn mất. Trần Nhược Khát không đi bao xa, cậu chạy đến gần nhà ga phía bắc thành phố, cậu phát hiện ra mình chẳng có nơi nào để đi, thế nên chỉ ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh quầy bán vé.
_
Hà Gia Hảo cầm vé đã mua qua cửa kiểm tra an ninh. Có một bộ phim liên hệ muốn cậu đến thử vai. Hà Gia Hảo ôm cặp sách của mình, dựa vào ghế. Trên cặp của cậu mới treo thêm một tấm bùa bình mẹ được mẹ gửi cho, màu xanh đỏ. Hà Gia Hảo trùm mũ áo hoodie lên đầu, muốn ngủ một giấc.
Trên xe có hai ông chú bỗng nhiên cãi nhau vì chỗ ngồi. Hà Gia Hảo tỉnh lại, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu mở điện thoại. Cậu bấm vào trang mạng xã hội, gạt tới trang chủ của Trần Nhược Khát.
Tài khoản của Trần Nhược Khát từ đầu đã có mấy chục nghìn fan rồi, đến bây giờ là mấy triệu fan. Hà Gia Hảo phát hiện cứ thế là mình đã biến thành một phần rất nhỏ trong mấy triệu ấy rồi. Ảnh đại diện tài khoản Trần Nhược Khát vẫn là tên nhóc xấu xa trong "Giết chết lời đồn". Hà Gia Hảo và bạn cùng phòng đã cùng ra rạp xem bộ phim điện ảnh ấy. Gương mặt Trần Nhược Khát được đặc tả trên màn hình, những nốt ruồi nâu nho nhỏ sát nhau. Đôi mắt cậu dường như cũng đang tĩnh lặng mà chăm chú nhìn vào Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo không biết vì sao, ôm lấy túi bỏng ngô mà khóc oà lên.
Lúc xe buýt vào trạm, Hà Gia Hảo vẫn đang cúi đầu xem tấm ảnh chân dung mà Trần Nhược Khát mới chụp. Cậu lưu lại tấm mình thích nhất, sau đó ấn tắt điện thoại.
Buổi thử vai hôm đó, Hà Gia Hảo chỉ thử một vai nam ba. Trong sảnh chờ đã kín người ngồi. Mọi người cúi đầu xem kịch bản của mình, không ai ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước vào. Hà Gia Hảo ngồi ở trong góc, cảm thấy mình giống như một con lợn đợi được dán tem khoẻ mạnh rồi lôi ra khỏi lồng bán giá tốt.
Từng người đến thử vai bị gọi vào, đợi đến khi Hà Gia Hảo bước vào, cả giám khảo cũng đã mệt lả. Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn Hà Gia Hảo rồi sau đó không làm gì nữa. Lúc Hà Gia Hảo diễn cũng chẳng thấy họ ngẩng đầu lên.
Khi ra khỏi cửa, Hà Gia Hảo chợt không biết mình đi xe những hai tiếng đến tận đây là vì cái gì.
Trên đường về trời đổ mưa, Hà Gia Hảo đeo cặp sách, ngồi trên băng ghế dài ở nhà ga. Loa nhà ga nói đường sắt phía trước gặp sự cố, tàu sẽ đến muộn. Hà Gia Hảo nhìn lên đèn trần vừa bất chợt bật sáng, cảm thấy chạng vạng luôn khiến người ta chán ngán thất vọng.
Cậu lại cúi đầu, xem tấm ảnh vừa lưu của Trần Nhược Khát. Hà Gia Hảo cảm thấy chữ "Hảo" của mình là một chữ Hảo rất yên phận. Cậu quyết định sẽ yên lặng giữ gìn thân phận fan này, biến thành người kiên định nhất trong hàng triệu người hâm mộ của Trần Nhược Khát.
Mẹ gọi điện thoại đến, Lưu Mỹ Lan nói: "Sức khoẻ của Hà Khánh Quốc lại có vấn đề rồi. Ổng cứ uống rượu uống rượu hoài, nói thì không nghe."
Nhà Hà Gia Hảo mở một quán cơm, hàng xóm láng giềng làm tang ma cưới xin gì đều giao cho quán này hết. Lúc trẻ Hà Khánh Quốc mở tiệm cơm, đặt tên là Bách Hảo, hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp, cuối cùng sẽ chia cho tất cả những người từng đến đây ăn cơm ăn tiệc.
Hà Gia Hảo biết ba mẹ trông mong một ngày nào đó cậu sẽ trở về, tiếp quản quán cơm kia. Lúc còn nhỏ cậu ngồi trong mấy căn phòng riêng của quán để làm bài tập, nhìn xuyên qua khe cửa thấy tiệc mừng bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Những vị khách ấy lúc vui cũng khóc, lúc buồn cũng khóc.
Lúc đó Hà Gia Hảo ngồi trên đầu giường, nói với Trần Nhược Khát: "Có lần tôi nhìn thấy một cô dâu lén đứng sau cánh cửa bếp khóc. Không biết là vì sao."
Trần Nhược Khát ngủ say bên cạnh cậu, nửa gương mặt vùi vào chăn. Hà Gia Hảo nghịch tóc Trần Nhược Khát, Trần Nhược Khát hơi cử động, vươn tay ra kéo Hà Gia Hảo xuống, ôm vào lòng.
Giọng Trần Nhược Khát ồm ồm: "Chắc cô ấy thấy nuối tiếc."
Sau này, khi Hà Gia Hảo thu dọn đồ đạc quyết định về nhà tiếp quản quán cơm, trong lòng bỗng nghĩ đến những lời ấy, cậu đúng là rất nuối tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT