Hôm sinh nhật Hà Gia Hảo, buổi chiều Trần Nhược Khát không có cảnh quay. Cậu cầm cái bánh nhỏ 6 tấc đến quán cơm Bách Hảo.

Đến giờ cơm, trong sảnh kín người ngồi. Trần Nhược Khát đội mũ lưỡi trai đi xuyên qua nhà ăn ồn ào. Có nhân viên phục vụ chặn cậu lại hỏi: "Anh đang tìm phòng nào vậy ạ?"

Trần Nhược Khát đeo khẩu trang, giọng bình đạm nói: "Tôi tìm ông chủ mấy cậu."

Nhân viên phục vụ sửng sốt, hỏi: "Anh muốn khiếu nại gì sao ạ?"

Trần Nhược Khát vừa muốn mở lời giải thích, nhân viên phục vụ bỗng che miệng khẽ kêu lên: "Trần Nhược Khát..."

Cô nhanh chóng lấy tập ghi món trong túi áo ra, nói: "Tuần trước anh qua đây đóng phim thì em lại nghỉ, có mỗi em không được kí. Có thể phiền anh kí cho em được không?"

Trần Nhược Khát nhận cuốn sổ, lại nói: "Ông chủ của mấy cô..."

Nhân viên phục vụ dẫn cậu đi qua hành lang, đi một vòng sau bếp, lại lên tầng, trong văn phòng cũng không thấy. Vườn sau cũng không có, đại sảnh cũng không có. Cô nhân viên bỗng nhớ ra: "Hôm nay ông chủ không đến."

Trần Nhược Khát cạn lời.

Hôm đó, lúc Hà Gia Hảo chạy về quán cơm, Trần Nhược Khát đang xách cái bánh ga tô kia đứng ngẩn ngơ cạnh cửa sổ hành lang, kem hơi chảy mất rồi. Trên tay Hà Gia Hảo vẫn còn bế nhóc Hà Tiểu Mãn vừa mới đi khám về.

Hà Tiểu Mãn cắn ngón tay nhỏ của mình hỏi Hà Gia Hảo: "Ba ơi, Tiểu Mãn có thể ăn cái bánh kia không?"

Trần Nhược Khát và Hà Gia Hảo liếc nhìn nhau một cái.

Chạng vạng, Hà Gia Hảo tự tay xuống bếp nấu vài món. Hà Tiểu Mãn ngồi trên ghế em bé, giơ tay lên cho Trần Nhược Khát xem vết tiêm còn lại trên cánh tay mũm mĩm của mình. Con bé tự giới thiệu với Trần Nhược Khát: "Con tên là Tiểu Mãn, đi học lớp bé ở trường mẫu giáo Thái Dương, lớp con có mười sáu bạn. Người bạn tốt nhất trên đời của con là Lý Tử Nhạc. Chú muốn làm bạn tốt nhất trên đời của con không?"

(Gốc cái lớp bé là 小托班, dành cho các bé từ 0-3 tuổi, tui không nghĩ ra tiếng Việt có cái gì tương đương nên tạm dịch vậy he)

Trần Nhược Khát thất thần, Hà Tiểu Mãn hỏi cậu: "Vậy con có thể ăn bánh ga tô chú mang đến được không?"

Hà Gia Hảo đẩy cửa vào, đặt cá quế hấp lên bàn ăn, nói: "Con còn đang ốm, không được ăn bánh ga tô."

Hà Tiểu Mãn lập tức ăn vạ.

Đợi đến lúc An Sở Sở tan làm chạy đến, Hà Tiểu Mãn vẫn còn đang giằng co với Hà Gia Hảo. Trần Nhược Khát ngồi một bên nhìn họ. Sau khi An Sở Sở gia nhập, lại tiếp tục là một cuộc hỗn chiến.

Trần Nhược Khát nhìn An Sở Sở đeo đôi bông tai lớn, có mái tóc ngắn. An Sở Sở chạy ra một chút, trộm rượu nữ nhi hồng mà Hà Khánh Quốc giấu trong tiệm ra. Tự cô cạn một ly, kêu lên: "Vậy chúng ta cùng chúc Hà Gia Hảo sinh nhật vui vẻ thôi!"

An Sở Sở uống nhiều quá, dựa vào vai Hà Gia Hảo mà hát. Hà Gia Hảo ghét bỏ đẩy cô ra.

Trần Nhược Khát nhìn bánh ga tô mình mang đến được đặt giữa bàn ăn, bề ngoài đã loang lổ. Hà Gia Hảo bận chăm sóc An Sở Sở đã say và Hà Tiểu Mãn cứ ăn đồ linh tinh. Trần Nhược Khát lại ngồi thêm một lúc, rồi đứng dậy nói: "Vậy tôi đi trước nhé, David đến đón tôi."

Hà Gia Hảo rút thứ đồ Hà Tiểu Mãn vừa nhét vào miệng ra, liếc nhìn Trần Nhược Khát một cái, Trần Nhược Khát đã đẩy cửa ra ngoài.

Tối hôm đó, Trần Nhược Khát vẫn còn một buổi gặp với cố vấn tâm lý. Cậu ngồi trước máy tính mà ngẩn ra. Người cố vấn đợi cậu mở lời. Trần Nhược Khát trầm lặng, nhìn chằm chằm vào bàn phím mà thẫn thờ. Cậu bỗng nhiên hiểu rõ, cái "Hảo" (tốt) của Hà Gia Hảo có lẽ là bản năng của cậu ấy. Không phải bởi vì yêu hay vì bất cứ điều gì. Dù sao cũng đã qua bảy năm rồi, Hà Gia Hảo đã lấy vợ sinh con. Sự quan tâm của cậu ấy với cậu, đó chỉ là vì cậu ấy là Hà Gia Hảo.

Trần Nhược Khát nói: "Gần đây vẫn ổn, cũng có lúc ngủ khá được."

Điện thoại vang một tiếng, ảnh đại diện hình con thỏ mập của Hà Gia Hảo lại xuất hiện: Hôm nay xin lỗi cậu nhiều nhé, cảm ơn cậu đã tặng bánh ga tô.

Trần Nhược Khát nhìn chằm chằm vào màn hình. Cuối cùng vẫn trả lời một câu: "Sinh nhật vui vẻ, Hà Gia Hảo."

_

Mấy ngày đó, người của quán cơm mang đồ sang đều là nhân viên khác. Hà Gia Hảo có vẻ rất bận. Trần Nhược Khát gạt cơm trong hộp, chẳng có hứng ăn.

Lúc chạng vạng, Hà Gia Hảo ra khỏi phòng bệnh của Hà Tiểu Mãn, đến phòng kết toán nộp viện phí. Hà Tiểu Mãn truyền dịch xong lại ngủ rồi, Hà Gia Hảo đợi An Sở Sở tan ca đến thay cho cậu. Bác sĩ nói, Hà Tiểu Mãn bẩm sinh có vấn đề về miễn dịch, thế nên sẽ thường xuyên có lúc sốt cao không giảm.

Gần đây Hà Tiểu Mãn gầy đi nhiều lắm. Hà Gia Hảo mua cho con bé món bánh gạo kê mà nó thích để ở đầu giường. Hà Tiểu Mãn có tỉnh lại một lúc, giọng nói yếu ớt gọi cậu: "Ba ơi."

Hà Gia Hảo cúi đầu nghe con bé nói, Hà Tiểu Mãn bảo: "Tay đau quá."

Treo lâu quá, cánh tay nhỏ của Hà Tiểu Mãn đã sưng cả lên rồi. Hà Gia Hảo rất khó chịu, cậu nhẹ nhàng vuốt ve tay Hà Tiểu Mãn. Lúc An Sở Sở chạy đến thì Hà Tiểu Mãn lại đã ngủ rồi.

Hà Gia Hảo lái xe quay về quán cơm Bách Hảo. Cậu đến phòng làm bánh, lấy phôi bánh ga tô đã nhờ người chuẩn bị từ chiều ra. Hà Gia Hảo cẩn thận bơm hoa. Đã 8 giờ 15 phút rồi. Hà Gia Hảo vội vàng xách bánh ga tô lái xe đến điểm quay của Trần Nhược Khát.

Hôm nay là sinh nhật Trần Nhược Khát. Nhóm fan của Trần Nhược Khát đã sớm đứng ngoài giơ poster chúc mừng rồi. Quà tặng cho Trần Nhược Khát chất đống quanh xe bảo mẫu của cậu, tràn ngập hộp quà túi quà. Trần Nhược Khát quay xong một cảnh, ngồi một bên nghỉ ngơi, liền có fan hét từ phía ngoài: "Trần Nhược Khát, sinh nhật vui vẻ."

Trần Nhược Khát yên lặng uống một ngụm nước.

Fan mua một cái bánh ga tô lớn ba tầng đưa cho đoàn phim cùng ăn. Trên bánh có vẽ Trần Nhược Khát kiểu hoạt hình, cùng mấy nhân vật mà cậu từng đóng. Mọi người cùng nhau dừng lại tổ chức sinh nhật cho Trần Nhược Khát.

Hà Gia Hảo chen chúc phía sau fan, nhìn Trần Nhược Khát bị bao vây bên trong, cắt cái bánh ga tô to đùng ấy. Bốn phía bắt đầu vang lên những tiếng hát chúc mừng sinh nhật Trần Nhược Khát. Hà Gia Hảo cúi đầu nhìn cái bánh ga tô nhỏ mình làm, bỗng không biết phải làm sao. Cậu đặt cái bánh kem nhỏ lên trên chiếc bàn bên cạnh poster của Trần Nhược Khát.

Lúc fan xếp lại quà thì cũng mang cả cái bánh ga tô nhỏ ấy đưa cho David. David ôm quà đầy tay đi vào xe bảo mẫu. Trần Nhược Khát dường như có hơi mệt mỏi dựa vào chỗ ngồi. David đặt cái bánh ga tô ở kệ bên cạnh chỗ ngồi. Thật sự nhiều quà quá, không nhét hết vào cốp được. David lẩm bẩm đặt một ít túi quà dưới chân. Trần Nhược Khát mở to mắt, nhìn thoáng qua cái bánh ga tô bên cạnh. Chữ trên mặt bánh viết bằng những màu bơ khác nhau: A Tể đã 28 tuổi rồi.

_

Editor: Cả hai đứa đều thấy mình không đủ tốt cho nhau chứ gì trời trời T-T Nhưng mà dù là sinh nhật em Hảo hay sinh nhật mình thì Khát đều là người thấy cô đơn nhất ý T-T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play