Ánh Hồi Quang - Cuộc Chiến Trở Về

Chương 3 - Etheria


3 tháng


Vào một buổi sáng sớm, năm người bạn thân Mike, Chris, Noah, Liz và Emma quyết định quay trở lại khu rừng bí ẩn. Mang theo quyển sách cổ và những lọ thuốc thủy tinh, họ dấn thân vào hành trình đầy mạo hiểm và bí ẩn.

 

Bầu không khí trong khu rừng hôm nay có vẻ khác biệt so với lần trước. Tựa như có một sức mạnh vô hình đang dẫn dắt họ tiến về phía trước. Bóng tối dần tan đi, nhường chỗ cho ánh sáng rực rỡ của mặt trời.

 

“Này Emi, mày có nhớ chỗ tới cây cổ thụ đó không đấy?Đêm đó mày đi lạc tới tận tối cơ mà haha”. Mike khoác vai Emma, trêu chọc cô vụ ham chơi mà lạc nhóm.

 

Emma hất tay Mike ra, nguýt cậu bạn thân một cái: “Tao biết lỗi do tao rồi mà. Tao chắc chắn là đi theo hướng này, trong mơ con thỏ đó đã chỉ cho tao”.

 

“Quyển sách này có nhiều ngôn ngữ, có thể là ngôn ngữ từ thời xa xưa, hoặc có thể là ngôn ngữ không thuộc về thế giới này”. Chris cầm cuốn sách cổ mà Emma đã nhặt được, lật đi lật lại trang sách mà nghiền ngẫm.

“Đúng thật, trên đây còn có hình ảnh giống như một nghi thức triệu hồi gì đó”. Liz gật gù

 

Đám bạn vừa đi vừa bàn luận về nội dung cuốn sách, và tất nhiên không một ai hiểu nội dung cuốn sách này viết về gì.

 

Chẳng mấy chốc theo sự chỉ dẫn của Emma, họ đã tới mảnh đất trống, nơi cây cổ thụ uy nga sừng sững mọc.

 

“Uâyyy, cây này to phải nhét được chục người ấy chúng mày nhỉ?”.

 

“Chúng ta tới nơi rồi, tiếp theo phải làm gì đây?”. Mike đi lại xung quay cây cổ thụ. “Này, con thỏ đó không nói gì với mày à Emi?”.

 

Mọi người quay lại nhìn Emma chờ sự giải đáp của cô. Emma lắc đầu: “Không có, nó chỉ dẫn tao tới đây rồi biến mất, trong giấc mơ cũng vậy”.

 

“Này chẳng khác nào bắt chúng ta đoán mò ha.”

 

“Hình như… Trong cuốn sách này có ghi gì đó.” Chris giơ cuốn sách lên cho mọi người cùng nhìn. “Ở đây có hình vẽ một cái cây cổ thụ … trông… nó khá giống cái cây trước mặt tụi mình. Ở dưới đây còn vẽ đặt tay lên cây và nói “Portam aperi ad mundum novum” 3 lần”.

 

“Portam… gì cơ, đây là ngôn ngữ gì thế Chris?” Noah vò đầu, nhẩm đi nhẩm lại câu Chris nói.

 

“Là ‘Portam aperi ad mundum novum’,  theo như tao được biết đây là ngôn ngữ trong thời Đế quốc La Mã. Còn về ý nghĩa thì …”. Liz đẩy gọng kính, suy tư.

“Là ‘Hãy mở cửa cho tôi tới thế giới của Ngài'”. Chris cao giọng nhìn mọi người đang ngơ ngác. “À thì tao từng tham gia câu lạc bộ Di sản cổ đại của trường nên từng nhìn qua và có tìm hiểu về ngôn ngữ này.” 

 

“Vậy thì chắc hẳn đây là chìa khóa rồi. Nhưng mà… con thỏ đó tính bảo mày qua thế giới của nó hay sao. Để làm gì cơ chứ?” Noah quay sang nhìn Emma.

 

“Đã đến đây rồi thì hãy làm thử đi. Đến thế giới khác à? Nghe cũng thú vị đấy haha.” Mike giật cuốn sách cổ trên tay Chris: “Chris, mày dạy bọn tao nói câu này đi…”

 

Sau nửa tiếng tập luyện thì đám bạn thân cũng đã nói được câu thần chú được ghi trong cuốn sách cổ. Họ cùng nhau bước lại gần cây cổ thụ. 

 

“Sẵn sàng chưa?” Mike lên tiếng, mọi người nhìn nhau gật đầu tỏ vẻ.

 

Năm bàn tay cùng đặt lên thân cây. 

 

“Portam aperi ad mundum novum”

 

“Portam aperi ad mundum novum”

 

“Portam aperi ad mundum novum”

 

Vừa dứt lời, một ánh sáng lóe lên từ trong thân cây, bất chợt một có một lực hút bọn họ vào trong.

“AAAAAA”.

 

” Ch** mẹ, cái quái gì đang xảy ra vậy. Đây là nơi nào?”

 

“Chúng ta… chúng ta vẫn đang ở trong khu rừng mà, nhưng khoan … bây giờ đã chuyển sang ban đêm…”

 

Trước mắt bọn họ vẫn là khu rừng âm u đó, nhưng có một sự khác biệt đó là bây giờ đang là ban đêm. Không gian yên tĩnh cực độ có thể nghe được tiếng hít thở của đám bạn.

 

Emma hoảng sợ nép vào cánh tay Liz. Mike cố lục lọi trong balo, cầm ra một cái đèn pin, lúc này mới có ánh sáng khiến mọi người an tâm hơn phần nào.

 

“Làm gì tiếp đây? Chẳng lẽ cứ đứng im chỗ này sao?”. Liz lên tiếng.

 

“Chúng ta đi một vòng quanh đây, xem có đúng là đã vào thế giới khác rồi hay không.” Noah cũng lấy trong balo một chiếc đèn pin khác và bật lên. Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng khắp nơi, lộ ra những cảnh tượng kỳ dị trong khu rừng tối tăm. Noah đi trước dẫn đường, ở giữa là Emma, Liz và Chris, người đi cuối cùng là Mike.

Bước đi đầu tiên, bọn họ cảm nhận được không khí lạnh lẽo tràn ngập không gian. Bầu không khí đầy sự tĩnh lặng và ám ảnh, khiến tim của mỗi người đều đập nhanh hơn. Họ cố gắng điều chỉnh hơi thở để giữ cho nó yên tĩnh và không để bất cứ điều gì phát hiện ra sự hiện diện của họ.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, cây cối trong khu rừng hiện lên như những hình bóng lạ mắt, với những cánh cửa bí ẩn và những con đường không rõ ràng. 

“Chúng ta phải cẩn thận, không biết có những sinh vật lạ đang chờ chúng ta ở đây không?” Liz nhìn xung quanh với ánh mắt đầy lo lắng.

“Đúng vậy, chúng ta không thể chủ quan. Hãy giữ cảnh giác và không phân tán tâm trí.” Mike nhấn mạnh, xoay đèn pin để nhìn rõ hơn quanh khu vực xung quanh.

“Bọn mày, bọn mày có cảm giác có người thứ bảy đang đi cùng chúng ta không?” Emma lặng lẽ hỏi, giọng nói trầm lắng và đầy nghi ngờ.

“Này Emi, khung cảnh đã đáng sợ rồi, mày hù dọa vậy không đúng hoàn cảnh chút nào.” Noah cười cười, nhưng ánh mắt của anh ta không thể che giấu được sự bất an. Anh xoay đèn pin về phía sau, hy vọng sẽ không thấy điều gì đáng sợ.

“Nãy giờ ngoài tiếng chân của bọn mình ra thì làm g…” Nói được nửa câu, Noah đứng chết lặng tại chỗ, gương mặt tỏ ra vẻ sợ hãi

“Sao thế Noa? Mày làm sao thế, có cái gì đ…” Emma vừa cất tiếng hỏi, cùng Liz và Chris quay đầu lại phía sau. 

Đứng đằng sau Mike là một thân hình to lớn, gớm ghiếc, nó cao to hơn hẳn so với Mike, da màu đen như mực với những vết sẹo sâu và cơ bắp căng tròn. Noah soi đen pin nhằm nhìn thấy gương mặt của con quái vật. Cậu và đám bạn dường như chết lặng khi thấy con quái vật có ba cái đầu cùng những hàm răng sắc nhọn. Nó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Có thứ gì đó sau lưng tao sao? Bọn bay, đừng làm tao sợ mà.” Mike thấy biểu hiện của mọi người, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Chris nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng đáp: “Bọn mày, tao đếm đến ba, bọn mình cùng nhau chạy….một…hai…ba…”. 

Dứt lời, Chris kéo tay Mike, cùng ba người bạn chạy thẳng về phía trước. Lúc này con quái vật đuổi theo sau bọn họ cùng tiếng gầm rú khiến rừng cây rung chuyển.

Chạy trốn quái vật trong rừng thật sự là một thử thách khó khăn bởi đường tối và nhiều lối nhỏ, dây leo và đá cản trở.

“Không ổn rồi, chúng ta cần phải chia nhau ra, cứ đà này nó sẽ bắt kịp mất.” 

Nói rồi, mọi người tự động chia nhau ra làm hai hướng, Noah và Liz chạy theo hướng bên trái, Emma, Mike và Chris chạy sang hướng bên phải. Con quái vật thấy con mồi tách làm hai hướng, nó đứng đực một lúc rồi quyết định chạy theo ba người Emma, ba con mồi vẫn hơn ha.

Noah và Liz kéo tay nhau chạy theo một hướng, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn đằng sau.

“Hình như nó không đuổi theo bọn mình, đám người Emma phải làm sao đây”. Liz lo lắng.

Noah rẽ dây leo trước mắt, kéo tay Liz, giọng anh lúc này trầm xuống, nghiêm túc đáp: “Bọn họ sẽ ổn thôi, trước mắt chúng ta phải tìm lối ra khỏi khu rừng này đã.”

Đi được hơn hai tiếng sau,  Liz mệt mỏi khụy xuống bên tảng đá: “Tao đi hết nổi rồi Noah”.

“Liz, tao nhìn thấy mái nhà, Liz, hình như phía trước có một ngôi làng nhỏ, chúng ta lại đó xem thử đi.” Noah phấn khích khi phát hiện ra mái của một ngôi nhà. Anh cõng Liz chạy về phía đó.

Họ tiến lại gần ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình giữa núi rừng. Khác với sự yên tĩnh lặng thường của những ngôi làng khác vào ban đêm, nơi đây tràn ngập âm thanh náo nhiệt. Tiếng nói, tiếng cười đùa vang vọng khắp các con hẻm. Mọi người sinh hoạt như cuộc sống ban ngày tại thế giới của họ.

Đặt Liz xuống đất, Noah toan chạy lại gần một người đừng gần nhất anh. Đang tính nhờ sự giúp đỡ thì cả hai đều tỏ ra vẻ sửng sốt. Họ phát hiện ra người trước mặt, à không, tất cả mọi người trong làng đều có ngoại hình kỳ lạ. Họ trông giống con người nhưng trên cơ thể họ lại có những bộ phận giống loài động vật.

Có người sở hữu gương mặt mèo, có người mọc ra đôi cánh bướm sặc sỡ, cũng có người trên thân mọc đầy vảy cá,…

Nhìn thấy hai người lạ mặt xuất hiện, người dân trong làng bắt đầu xôn xao bàn tán. Một số người dương ánh mắt tò mò về phía Noah và Liz, nhưng cũng có người tỏ ra e dè và sợ hãi. Thậm chí, một vài người hung hăng còn tiến đến, định xông lên tấn công hai kẻ ngoại lai.

Noah và Liz hoảng sợ, toan chạy trốn thì bỗng một giọng nói trẻ trung, lanh lợi cất lên: “Các anh đã tới rồi sao? Nhưng mà sao chỉ có hai người, không phải lúc tới là năm người sao?”

Xuất hiện trước mặt hai người lúc này là một cô gái có mái tóc màu vàng, đôi tai nhọn của thỏ. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh, nhẹ nhàng bước lại gần: “Ba người bạn của hai người đi đâu rồi?”

“Cô, cô là…” Liz ngạc nhiên khi cô gái xinh đẹp trước mặt biết họ.

“Ta là Selena, là con thỏ dẫn bạn của cô tới đây. Ở đây không tiện nói chuyện, hai người hãy đi theo ta… Yên tâm, ta sẽ không làm hại các ngươi đâu”. Selena cười hiền từ rồi dắt hai người đi về phía một căn nhà trong làng.

Noah và Liz nhìn nhau, không còn sự lựa chọn nào khác, đành theo chân Selena.

Selena dẫn hai người vào nhà, mời họ ngồi xuống ghế, rót nước và ôn tồn nói: “Etheria là một vùng đất màu mỡ xinh đẹp, nơi các loài sinh vật huyền bí, có những đặc điểm theo như loài người các người thường gọi là…quái vật sinh sống, tại đây bọn ta chia ra làm sáu loài là phù thủy, yêu tinh/tinh linh, quái vật, người lùn, rồng và các thần thú. Bọn ta chia lãnh thổ và sống hòa thuận với nhau”. Selena nhấp một ngụm nước, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên mụ phù thủy Ying đã phá đi sự hòa bình đó, ả ta âm mưu thâu tóm toàn bộ Etheria làm riêng cho mình. Bọn ta chỉ là những sinh linh nhỏ bé, bị ả ta chèn ép, gieo rắc lời nguyền mấy năm nay.”

“Thế…ả ta…Ying có sức mạnh như thế nào mà có thể một mình thâu tóm toàn bộ Etheria?” Liz thắc mắc.

“Không, một mình ả ta không thể thâu tóm được Etheria, để làm được việc này cần có một nguồn sức mạnh to lớn từ tất cả sáu loài. Tất nhiên bên cạnh Quái Vật và Ma Cà Rồng ra, bọn ta đều phản đối. Tuy nhiên sức mạnh của ba loài kia quá mạnh, bọn ta có kháng cự nhưng không thể làm gì được…”

Noah lúc này mới lên tiếng: “Mục đích của cô gọi bọn tôi đến thế giới này để làm gì. Bọn tôi có vai trò gì cơ chứ?”

Selena nhìn vào mắt Noah: “Chính vì bọn ta không thể đánh bại Ying cùng đám thế lực tà ác nên mới cần tới sự giúp đỡ của thế giới khác. Ta đã tìm hiểu trong cuốn sách cổ và tìm ra được chính loài người- là loài có sức mạnh và ý chí kiên cường nhất. “

“Nhưng bọn ta chỉ là người trần mắt thịt, chưa có từng đánh đấm bao giờ. Mới lại nghe cô nói thì những kẻ tà ác kia đều biết phép thuật và có sức mạnh ghê gớm, bọn ta…bọn ta làm sao có thể đánh lại được”.

“Vì bị dính lời nguyền nên sức phép thuật của ta và các sinh linh đều suy yếu, ta chỉ có thể liên kết được với thế giới của các ngươi trong một thời gian ngắn, nên không có khả năng tìm những người mạnh nhất ở đó”. Selena nắn tay “Tuy nhiên, ngoài cuốn sách cổ giúp các ngươi tới đây ra còn có năm lọ thuốc. Năm lọ thuốc đó là do Aris – nữ hoàng của Sylvana, người đứng đầu tiểu vương quốc sinh linh chế tạo ra. Thuốc này có khả năng làm loài người có cơ thể mạnh mẽ hơn, có thể học được phép thuật và khả năng tăng sức mạnh thông qua hấp thụ tinh thế.”

Noah đùng đụng đứng dậy, tức giận nói lớn: “Việc này thì có liên quan gì tới bọn ta đâu cơ chứ. Etheira gì đó bị thế lực hắc ám chiếm lấy thì đâu có liên quan tới ta, sao bọn ta phải giúp người.”

“Ta…” Selena bối rối.

“Này Noah, mày bình tĩnh đã, rõ ràng mày là người hào hứng nhất trong chuyến đi này mà”. Liz kéo tay áo Noah, nói nhỏ.

“Nhưng việc chiến đấu với thế lực kia nghe thôi đã thấy nguy hiểm thôi, Liz à, tao với mày chỉ có một mạng thôi đấy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play