Rất nhanh, toàn bộ ma quỷ đều xông tới tấn công chúng tôi.
Trong lúc hoảng loạn, dường như tôi đã nghe thấy Thanh Mặc nói: “Nghiên Nghiên, hôm nay, ta nhất định sẽ đưa em ra ngoài!”
Sao hắn lại biết tên của tôi?
Tôi liên tục ném bùa về phía đám quỷ, Thanh Mặc niệm chú, gần như một kiếm chém hết tất cả những kẻ đang xông tới.
Thế nhưng bọn chúng thật sự quá đông, đạo hạnh của Thanh Mặc cao, tôi lại phối hợp với hắn vô cùng ăn ý, nhưng đến cuối cả hai đều sức cùng lực kiệt.
Tay tôi bị quỷ cào, khắp nơi đều toàn vết máu, trên người Thanh Mặc hầu như cũng chẳng còn chỗ nào lành lặn, miệng vết thương toả ra hắc khí, vết thương như vậy còn đau hơn gấp vạn lần so với bị dao cắt.
Tôi dựa vào Thanh Mặc, gần như khóc nấc: “Sao anh không rời đi? Tôi chết ở nơi này là do số mệnh đáng phải chết, anh thì không.”
“Em sẽ không chết ở đây đâu, em sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Câu nói này…
Thanh Mặc lại muốn ra tay chống trả.
Nhưng lúc này từ sau lưng đám quỷ, một ông lão già nua bất chợt lên tiếng, giọng nghiêm nghị: “Mặc Nhi, con còn muốn bảo vệ cô ta đến khi nào? Mạng của con đều đã không còn nữa rồi.”
Thanh Mặc vừa nghe thấy giọng nói này thì cả người sững sờ, sau đó, hắn đột nhiên xoay người, dùng tay bịt tai tôi lại: “Đừng nghe, đừng nhìn.”
Ý thức của tôi bỗng trở nên giống như đêm qua vậy, như thể đang bị một thứ gì đó kéo vào trong bóng tối, tôi cố hết sức để giữ tỉnh táo nhưng vô ích.
Ồ! Tối qua, quả nhiên hắn đã từng giở trò gì đó với tôi.
Tôi liều mạng kéo giữ ý thức của bản thân.
Giọng nói của ông lão kia lại vang lên: “Mặc nhi, cô ta đáng chết, cô ta nên chết từ năm mười lăm tuổi rồi!”
Thanh Mặc vừa lạnh lùng lại bình tĩnh nói: “Thủ đoạn của ông nội thật cao tay, không ngờ ngay cả quỷ dẫn đường cũng bị ông mua chuộc.”
Ông lão cũng hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Ta mà không mua chuộc chúng, chẳng lẽ lại đứng nhìn hai người các ngươi trà trộn vào đó để lẻn đến phố Sâm La ư?”
“Việc này ông không cần phải lo.”
“Không cần ta phải lo?” Giọng nói của ông lão bỗng trở nên có chút đau lòng, “Tại sao không cần ta lo? Mặc nhi! Mặc nhi! Con là cháu cưng của nhà họ Vương chúng ta, hai mươi lăm năm trước Thiên Sư đã xác định được người kế vị tiếp theo, cái con cầu là đại đạo! Tại sao phải chịu mười năm cực hình ở dưới này, chính là vì muốn giữ mạng cho cô ta ư? Con vì một đứa mệnh yểu như vậy mà đánh đổi có đáng không?”
Giọng của Thanh Mặc vẫn bình tĩnh đến lạ: “Ông nội, việc cháu cầu đại đạo không phải vì muốn cô ấy chết ở tuổi mười lăm, phải vào địa phủ chịu cực hình thế mạng cho cháu.”
Thanh Mặc khẽ thở dài: “Ông nói cô ấy mệnh yểu, nhưng cô ấy đã là vợ cháu, theo lý cháu phải bảo vệ cô ấy, cháu đã giao hẹn với Diêm Vương rồi, tối nay cháu buộc phải đưa cô ấy tới phố Sâm La, phiền ông nội nhường đường.”
“Con giao ước gì với Diêm Vương rồi?”
“Ông nội, có nhường đường không?”
“Không thể nào! Ta đã tìm kiếm suốt mười năm rồi mới tìm thấy cô ta ở tiệm đồ giấy kia, đêm nay ta nhất định phải giết chết cô ta, ta không thể để con tiếp tục chịu cực hình để kéo dài mạng sống cho cô ta nữa.”
Giọng của Thanh Mặc rất lạnh lẽo: “Ông nội không nhường đường, vậy được thôi.”
Kế đến, dường như tôi nghe được tiếng của thứ gì đó đang bị xé toạt ra, giống như tiếng da thịt bị xé rách vậy, tôi nghe thấy tiếng kêu la của đám quỷ, sau đó là tiếng hét rất thảm thiết, không ngừng dội vào tai.
Thế nhưng, chút ý thức còn lại của tôi không còn có thể chống đỡ được nữa, tôi đã bị vô số bàn tay kéo vào trong bóng tối.
Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, Thanh Mặc đang ở bên cạnh tôi.
Trước mặt là một dòng sông.
Dòng sông này, giống chỗ thượng nguồn của thung lũng khô cạn nơi mà Tử Ngọc muốn giết tôi, vốn dĩ cũng cạn rồi, nhưng bây giờ lòng sông lại có tiếng nước, tôi nhìn thoáng qua, mơ hồ như có nước.
Tôi ngẩn người hết nửa giây, hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước lúc ngủ thiếp đi.
Tôi nhớ, tôi và Thanh Mặc bị một đám quỷ bao vây tấn công, cả hai đều bị thương rồi, thế nhưng bọn quỷ vẫn còn rất đông, kế đó….kế đó….tôi lại ngủ thiếp đi mất.
Tôi có chút ái ngại nhìn về phía Thanh Mặc, trong giờ khắc quan trọng đó vậy mà tôi lại ngủ quên mất.
Có điều, tôi cứ luôn cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại đột nhiên ngủ quên, sao tôi lại có thể ngủ quên vào lúc quan trọng như thế chứ?
Hơn nữa, lần này trước lúc thiếp đi hình như tôi lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện, thế nhưng đã nói những gì tôi cũng không còn nhớ nữa.
“Thanh Mặc, tôi….”
“Em ngủ tiếp đi.” Thanh Mặc dịu dàng nói.
“Hình như, tôi….”
“Nơi đó chính là phố Sâm La rồi.”
Thanh Mặc nhìn qua phía bên kia.
Tôi nhìn theo hướng mắt của Thanh Mặc, trên ngọn núi ở bờ bên kia có ánh lửa sáng rực, những ngọn đồi tràn ngập màu sắc lung linh.
So với núi Bội Linh này, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Không ngờ phố Sâm La lại phồn hoa đến vậy, khác hẳn với tưởng tượng của tôi.
“Đợi lát nữa sang bên đấy, em cứ đi theo ta, lúc lên cầu cố gắng đừng thở, qua được cây cầu đó thì sẽ không sao nữa.”
Tôi gật đầu, ở nơi cách chúng tôi không xa thấp thoáng có một cây cầu gỗ hình vòm, bây giờ trên cầu cũng có rất nhiều ma quỷ đi qua đi lại.
“Đến đó rồi, em muốn làm gì?” Thanh Mặc đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi ngây người, việc này, việc này, ánh mắt tên đạo sĩ này nhìn tôi bây giờ không được trong sáng cho lắm.
“Lấy, lấy tiền.” Tôi nuốt nước bọt, “Ông nội tôi, để lại cho tôi một ít tiền.”
Thanh Mặc khẽ mỉm cười, nói: “Được, còn gì khác nữa không?”
Hai mắt hắn ta sáng rực, ngay cả ánh trăng cũng không bì được.
“Vậy, anh, anh, môn phái của anh có cho phép lấy vợ không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi câu đó.
Thanh Mặc lại mỉm cười rồi nói: “Có thể, chỉ là, ta đã có vợ rồi.”
Tôi ngẩn người, định rút tay về nhưng Thanh Mặc lại nắm tay tôi chặt hơn.
“Nghiên Nghiên.” Hắn lại gọi tên tôi, ánh mắt dịu dàng, long lanh như sao trời.
Rõ ràng tôi chưa hề nói tên của tôi cho hắn mà!
“Đi.” Lúc tôi còn đang thất thần, Thanh Mặc đột nhiên kéo tôi qua cầu.
Tôi vội nín thở, đợi qua được phía bên kia cây cầu mới dám thở mạnh một hơi.
Thở xong, tôi nhìn đám quỷ đi đi lại lại trên cầu, bất giác nghĩ đến trong “Vùng đất linh hồn” Haku cũng dẫn Chihiro qua cầu như vậy.
Tôi nhìn Thanh Mặc đang đứng bên cạnh, bỗng cảm thấy người này cũng giống như Haku vậy, có điều….
Tôi lại muốn rút tay về, nhưng Thanh Mặc đã kéo tôi đi tới phía trước.
“Ở đây, có món đồ nào em thích không?”
Tôi nhìn xung quanh, phố Sâm La này vẫn khác với tưởng tượng của tôi một chút, tôi vốn cho rằng nó chỉ là một con phố, nhưng thực chất nó lại giống với một thị trấn nhỏ hơn, có một toà tháp ba tầng ở phía bên kia cây cầu, xuyên qua ngọn tháp sẽ nhìn thấy mười mấy con đường giao nhau.
Đường phố cũng rất náo nhiệt, hàng quán bày la liệt, rực rỡ muôn màu, tôi say mê nhìn đến hoa cả mắt.
Tôi gật đầu: “Thứ gì cũng đều là đồ tốt, chỉ là….”
“Thông qua ngân hàng âm dương, tất cả mọi thứ đều có thể mang lên dương gian.”
“Ồ, ngân hàng âm dương này lợi hại thật đấy!”
“Ừm, Nghiên Nghiên, đây là lần đầu tiên ta dẫn em đi dạo phố, chỉ cần là thứ em thích, ta đều có thể mua cho em.” Thanh Mặc dịu dàng nói.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, vội vã giật tay ra, tên đạo sĩ này đã lấy vợ rồi còn muốn ở bên ngoài mèo mả gà đồng, đểu cáng.
Nếu không phải hắn từng cứu tôi thì tôi đã đánh hắn rồi.
Tôi bước nhanh về trước mặc kệ hắn, Thanh Mặc đột nhiên gọi tôi: “Nghiên Nghiên.”
“Hửm?”
Tôi quay đầu nhìn Thanh Mặc, mắt hắn tựa như có cả dải ngân hà và biển mây cuồn cuộn, không ngừng vùng vẫy, nhưng cuối cùng, dải ngân hà ấy đã chìm vào màn đêm vô tận, tĩnh mịch và cô độc, hắn thở dài một hơi rồi nói: “Vợ của ta, mắt của cô ấy có lẽ cũng đẹp như mắt em vậy.”
Tôi hừ một tiếng, không khỏi trợn mắt lên, tên đểu cáng này thật sự ra đòn rồi.
Tôi không để tâm đến hắn nữa, quan trọng là lấy được tiền.
Tôi tìm mất mười mấy phút, cuối cùng cũng nhìn thấy được một cửa hiệu vô cùng lộng lẫy, bên ngoài treo tấm bảng lớn sáng đến chói mắt ở ngã tư đường, trên đó viết “Ngân Hàng Âm Dương”, phía sau còn có một dấu ngoặc, viết là “Trụ sở chính.”
Quả nhiên là có hệ thống ngân hàng.
Tôi sờ túi, nắm chặt dải lụa của ông nội sau đó bước vào bên trong.
Có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở quầy giao dịch, trên người mặc một bộ miện phục màu đen, là y phục dành cho Hoàng Đế thời nhà Hán.
Tôi sững người, nhân viên ở quầy giao dịch này nhìn tôi khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt như thể một vị vua đang nhìn kẻ thường dân dở hơi vậy.
Tôi không ngờ ngân hàng ở cõi âm cũng vậy, mỗi một tên giao dịch viên đều mang lại cảm giác như ngân hàng này là của nhà họ mở vậy, tôi đến rút tiền mà cứ như mắc nợ ông ta.
Tôi vừa đưa dải lụa của mình ra, người này liền đưa lại cho tôi một tấm thẻ.
“Được rồi.”
“Vậy là xong rồi ư?”
Ông ta nhướng mày nhìn tôi, như thể đang bố thí.
“Ừm, địa chỉ ở trên đều là những nơi có thể đến rút tiền.”
Tôi nhìn xuống một lúc, bên trên tấm thẻ đen này thật sự có viết địa chỉ của hơn chục nơi.
Tôi xoay người chuẩn bị đi tìm Thanh Mặc, kết quả nhân viên giao dịch kia đột nhiên lách mình đến đứng trước mặt tôi: “Chuyện của cô xong rồi, nhưng hắn thì chưa xong.”
Sau đó, ông ta lạnh lùng hướng mắt về phía cửa nơi Thanh Mặc đang đứng, “Thân thể của quỷ Tu La, chẳng trách ngươi không thèm để chín chín tám mươi mốt ác linh trên đường vào trong mắt. Vương Thanh Mặc, ta đánh giá thấp ngươi rồi! Trước đây ta còn thắc mắc, nhà họ Vương thần thông quảng đại thế mà chỉ tìm kiếm một cô gái lại tìm suốt mười năm cũng không ra, ngươi đã luyện ra thân thể Tu La để phong ấn cô ấy nhỉ? Quả thật ngươi rất xem trọng tiểu tân nương này! Nhưng ngươi lại không hề xem trọng giao ước giữa chúng ta.”
Thanh Mặc lo lắng nhìn tôi, ánh mắt đấu tranh một hồi, kế đến một tia sáng màu đen quét qua, hắn nhìn nhân viên giao dịch kia rồi nói: “Vậy ngài muốn thế nào?”
“Giao ước giữa chúng ta vẫn sẽ được tính, có điều, ngươi đã có thân thể của quỷ Tu La, vậy để ta xem thử ngươi lợi hại đến mức nào, trên phố Sâm La có mười ngàn ác linh, trước khi trời sáng, ngươi hãy giết sạch bọn chúng, ấn Diêm Quân vẫn sẽ là của ngươi, còn về tiểu tân nương này của ngươi, ta sẽ đích thân đưa cô ấy xuống núi.”
Thanh Mặc đưa mắt nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ tranh đấu rất sâu xa, sau đó hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh nắm chặt thanh kiếm trong tay đáp: “Được.”
Nhân viên giao dịch kéo tôi chuẩn bị rời đi.
Tôi nhìn thấy rất nhiều ác linh từ bên trong bức tường ngân hàng chui ra. Những ác linh đó trông không giống lắm với trước đây, mắt của chúng vằn những tơ máu, theo cách ông nội nói thì loài này phải nên gọi là “hung thần.”
Kế đến, đất trời bên ngoài cũng bắt đầu đổi khác, con phố vừa nãy vẫn còn sầm uất náo nhiệt, giờ đây một trận gió lạnh vừa thổi qua, đã có đầy ác linh xuất hiện.
Tôi vừa định gọi Thanh Mặc, đã bị người nhân viên kia dẫn ra ngoài.
Đợi đến khi tiếp đất một lần nữa, tôi đã thấy mình đang ở phía bên kia cây cầu nơi tôi và Thanh Mặc từng đi qua.
Tôi nhìn phía đối diện quỷ khí ngút trời, đang định xông tới tìm Thanh Mặc, kết quả lại bị người kia kéo lại: “Hắn đang tiếp nhận thử nghiệm của chúng yêu ma, ta đưa cô xuống núi.”
“Đừng!” Lúc này não tôi chợt nổ tung như pháo hoa, vừa nãy, người này nói tiểu tân nương của Thanh Mặc là tôi, người này cũng nói nhà họ Vương tìm kiếm một cô gái suốt mười năm trời chắc cũng là tôi, vậy tôi đã thật sự bị nhà họ Vương truy sát rồi. Người này còn nói, Thanh Mặc họ Vương…
Vô số manh mối hiện tại liên kết lại với nhau chỉ cho ra một đáp án.
“Cô nhớ không sai, hắn chính là chồng của cô.” Người trước mặt dường như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi.
“Vậy ông là ai?”
“Diêm Quân, Diêm Vương mà các người thường gọi.”
“Hắn đã chết rồi?” Tôi ngã khuỵu xuống đất.
“Đương nhiên, chết từ mười năm trước rồi. Chẳng phải mười năm trước cô đã gặp hắn rồi sao?”
Thấy ánh mắt mơ hồ của tôi, Diêm Quân chợt ngẩn ra, sau đó bày ra vẻ mặt bất lực nói: “Hắn còn phong ấn ký ức của cô, thật là một kẻ si tình.”
Nói rồi, ông ta đưa tay búng vào trán tôi, đầu tôi lập tức đau như muốn nứt ra.
Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, sau đó, những ký ức đã phủ bụi từ lâu bỗng ồ ạt kéo về.
Năm mười lăm tuổi, quỷ che mặt tựa như thần tiên kia đã nói với tôi anh ta tên là Thanh Mặc.
Cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra cái tên đó rồi.
Anh ta nói, Nghiên Nghiên, em sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn.
Anh ta còn nói, em gả cho anh rồi, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.
Thế nhưng tôi lại quên mất nửa câu trước.
Nước mắt tôi lập tức lăn dài trên má.
Chẳng trách đêm đó Thanh Mặc bảo tôi gọi tên anh ấy. Ánh mắt của anh ấy còn sáng hơn cả trăng trên trời.
Anh ấy nói, dù ta có là quỷ cũng sẽ không hại em.
Anh ấy còn nói, cô ấy đã là vợ ta, ta bảo vệ cô ấy là lẽ đương nhiên.
Anh ấy luôn gọi tôi là Nghiên Nghiên, vừa lưu luyến vừa bất lực.
Anh ấy có nhiều luyến tiếc như vậy, cũng nhiều trăn trở đến vậy.
Nhưng tôi lại không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu.
Anh ấy còn nói, ta có vợ rồi.
Lúc nói câu đó, mắt anh ấy sáng tựa ánh sao.
Anh ấy nắm lấy tay rồi rồi nói, Nghiên Nghiên, lần đầu tiên ta dẫn em dạo phố, chỉ cần em thích thứ gì, ta đều có thể mua tặng em.
Thế nhưng tôi vẫn không hiểu, vậy nên anh ấy chỉ có thể thở dài, vợ của ta, mắt cô ấy cũng đẹp như mắt em vậy.
Anh ấy khổ sở đấu tranh như thế, bất lực như thế, nhưng tôi lại chẳng hiểu gì cả.
Tim tôi đau tựa dao cắt.
“Tôi không xuống núi nữa, ông dẫn tôi đi gặp anh ấy, được không?”
Diêm Quân lại kéo tay tôi, tiếp tục đi xuống: “Cô buộc phải xuống núi.”
“Đừng, tôi cầu xin ông, xin ông dẫn tôi đến gặp anh ấy!” Tôi ra sức vùng vẫy.
Diêm Quân thả ống tay áo, bất lực thở dài nói: “Cô không thấy được hắn, cũng không giúp nổi hắn đâu, hắn đã tu luyện thành thân Tu La, bị chúng quỷ thử nghiệm là con đường bắt buộc phải đi qua, nhưng nếu hắn thắng thì sẽ có được Diêm Vương lệnh, kế thừa vị trí Diêm Quân của ta.”
Diêm Quân bỗng nhìn về phố Sâm La ở phía xa xa kia, cất tiếng nói: “Cô gái, cô có biết, hắn vì cô mà đã hi sinh bao nhiêu rồi không?”
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT