1.

Một tháng trước, tôi xin nghỉ về quê thăm ông nội.

Người ông luôn yêu thương tôi hết mực bỗng nhiên nói: “Nghiên Nghiên, sau này không có chuyện gì thì con đừng về nhà nữa.”

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi ông có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?

Ông nội ngập ngừng không nói rõ, chỉ nhấn mạnh, tuyệt đối đừng về nhà, không nghe lời thì đừng làm cháu gái của ông nữa.

Ông nội là người có căn, tuy rằng hơi chút cổ quái, nhưng tôi vẫn để tâm đến những lời ông nói, ông đã nói không để cho tôi về thì nhất định có lý do của ông.

Cả tháng sau đó tôi cũng không về nhà.

Nhưng vừa nãy, bố lại gọi điện bảo tôi nhất định phải quay về.

Bố nói, ông nội mất rồi.

Thế nhưng rõ ràng vừa nãy ông nội đã gọi cho tôi, dặn dò tôi không được trở về.

“Bố, có phải bố đang đùa không?”

“Đùa cái quỷ gì? Lúc còn sống ông nội thương con nhất, giờ nếu con mà không chịu về thì cả đời này đừng có về nữa.”

Bố nói xong câu đó liền cúp máy.

Hết cách, tôi chỉ đành mua vé tàu hoả ngay trong đêm, vội vã trở về.

Về đến nơi tôi mới biết, không chỉ ông nội đã mất, mà bố tôi cũng không còn nữa!

Bố tôi ông ấy, mất tích rồi!

Hàng xóm nói với tôi, trước khi bố mất tích, hình như ông ấy tỏ ra sợ hãi thứ gì đó lắm, bố đã bán cửa tiệm đồ giấy của ông nội tôi với giá thấp, còn dùng chứng minh thư của tôi vay 700.000 của bọn cho vay nặng lãi.

Bố tôi nói, nợ của ông ấy, tôi sẽ trả.

Tôi nhìn hàng xóm, vẻ mặt không dám tin.

“Chú nói, bố cháu mất tích rồi?”

Đột nhiên điện thoại chợt đổ chuông, là bố gọi.

Tôi vội bắt máy: “Bố!”

Thế nhưng đầu dây bên kia lại nói: “Tao không phải bố mày, tao là chủ nợ của hắn, bố mày chạy rồi, nhưng tiền của tao thì vẫn phải trả! Cho mày mười lăm ngày, gom đủ cho tao một triệu, cả gốc lẫn lãi. Nhóc con, mày đừng hòng chạy, bọn tao sẽ để ý đến mày, không trả tiền thì trả thận, thứ bố mày thế chấp chính là thận đấy.”

Tôi mở loa ngoài, người hàng xóm nghe xong liền xoay đầu đi đến tiệm áo cưới bên cạnh, đóng cửa lại.

“Cháu mau nghĩ cách đi, bố cháu đã bán cửa tiệm đồ giấy cho ta rồi, cháu nhanh đem tiền trả cho bọn họ, đừng để họ lại tìm đến đây nữa!”

Hoá ra tiệm đồ giấy được bán cho ông chú hàng xóm.

Tôi lê thân xác mệt mỏi bước vào trong tiệm đồ giấy, tất cả người giấy đều còn ở đây, thế nhưng, nhà không còn nữa.”

Tối hôm đó, tôi mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, bố bắt tôi bái đường với một bức di ảnh.

Bố nói, bái đường xong, tôi sẽ sống lâu trăm tuổi.

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa đầy người.

Tôi nhớ lúc còn nhỏ, trên đường phố từng có lời đồn rằng tôi đã đính hôn với ma quỷ.

Khi đó, những đứa trẻ xung quanh đều không chơi với tôi, chê tôi là thứ xui xẻo.

Tôi đau lòng chạy về nhà hỏi ông nội, tại sao lại muốn tôi đính hôn với ma?

Ông chỉ đau lòng ôm lấy tôi rồi nói xin lỗi, sau đó bảo bọn người kia chỉ nói vớ vẩn mà thôi.

Về sau tôi cũng dần quên mất chuyện này, hôm nay cũng không biết làm sao lại mơ thấy.

Tôi cởi bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi ra, chuẩn bị thay một bộ mới.

Thế mà vừa nhấc người, lông tơ trên người tôi lập tức dựng cả lên, bộ quần áo ướt dính vào cả người bất giác cũng trở nên lạnh lẽo một cách lạ thường.

Lúc này, toàn bộ người giấy trong cửa tiệm đều đang đứng thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm vào tôi!

Tay tôi run rẩy sờ đến chiếc kéo đặt trên giường.

Lúc nhỏ tôi cũng không sợ đám người giấy này như vậy, có lúc còn ôm chúng đi ngủ, thế nhưng bây giờ, ông không còn nữa, bố cũng không ở nhà, nhà chúng tôi không có ai.

“Ai? Ai?”

Tôi dùng hết sức hét lên.

Thế nhưng, trong phòng, không có người, cũng chẳng có ma.

Tôi cầm kéo, quơ quơ một vòng nữa, cuối cùng toàn thân như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế sofa.

Chỉ trong một đêm, ông nội mất rồi, bố cũng không thấy đâu, thật sự rất tuyệt vọng.

Kỳ thực tôi có thể cảm nhận được, bản thân có thể đã thật sự đính hôn với ma rồi.

Bởi vì năm mười lăm tuổi, bố bảo tôi ôm một bức di ảnh bái đường, bố nói, dù sao thắt một nút cũng là thắt, chi bằng thắt thêm vài nút nữa, lần đó, ông nội đã đánh bố một trận.

Về sau không ai còn nhắc lại chuyện này nữa, nhưng tôi cứ luôn mơ hồ cảm thấy lần này ông nội cấm tôi về nhà có liên quan đến chuyện lần đó. Thậm chí việc ông nội mất và việc bố tôi lo sợ thứ gì đó có thể đều liên quan đến nhau.

Giấc mơ đó có thể là nó đang nhắc nhở tôi.

“Ra đây đi!”

Tôi lại hướng vào trong phòng hét lên.

Thế nhưng, vẫn không có bất cứ ai trả lời.

Đợi đến khi tôi khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, đám người giấy vẫn như vậy.

Có điều, lần này tôi phát hiện, dáng đứng của những người giấy đó, thật sự rất giống với trận pháp mà ông nội từng bày ra trước đây.

Tôi nhìn về nơi mà bọn chúng đang nhìn, có một mặt sàn.

Trước đây ông nội thường đặt một số cơ quan nhỏ trong nhà, tôi bước đến, gõ vào mặt sàn, quả nhiên nó chuyển động.

Tôi mở tấm gỗ trên mặt sàn ra, bên trong có một cái hộp nhỏ.

Trong hộp nhỏ đựng một dải lụa.

Tôi ôm lấy dải lụa, vừa khóc vừa cười, có khả năng ông nội chưa chết!

Bởi vì, tôi nhận ra được thứ này!

Ông nội nói, dải lụa này là thứ dùng để đổi tiền ở ngân hàng âm dương.

Ngân hàng âm dương chính là ngân hàng được mở ở nơi giao nhau giữa dương gian và âm giới. Trong ngân hàng âm dương, tài sản ở dương gian có thể chuyển thành tài sản dưới âm giới và ngược lại tài sản ở âm giới cũng có thể trở thành tài sản ở dương gian. Dùng tiền ở âm giới thông qua ngân hàng này chuyển thành tiền ở dương gian sẽ không lo bị ma quỷ quấn thân.

Ông nội nói, thời trẻ ông đã gom góp được một khoản tiền, gửi ở ngân hàng âm dương.

Nếu như ông chết đi, dải lụa này sẽ thuộc về tôi.

Khi nào tôi cùng đường, có thể dùng dải lụa này đổi lấy tiền ở nơi đó.

Lần trước lúc tôi trở về, đã nhìn thấy ông nội hí hoáy với một người giấy, người giấy đó cả chiều cao, gương mặt và quần áo mặc trên người đều giống hệt ông. Nhưng lúc đó tôi hỏi ông nội làm người giấy này để làm gì, ông cũng chỉ nhìn xa xăm rồi nói, không chừng một ngày nào đó sẽ cần dùng tới.

Sau đó, ông đã đem dải lụa này đưa cho tôi.

Có điều lúc đó tôi cho rằng ông nội đang nói đùa nên đã không nhận lấy dải lụa này, cho đến giờ nghĩ lại, đây có lẽ là lời nhắc nhở của ông để lại cho tôi.

Sáng sớm ngày rằm tháng bảy, tôi bày sạp hàng ở trước cửa tiệm đồ giấy của ông nội để đợi ông đến, cũng thuận tiện triệu hồi ma quỷ.

Kỳ thực, tôi là người sở hữu mắt âm dương, có thể nhìn thấy được ma quỷ.

Hôm nay là thất đầu của ông nội, hồn ma trong thất đầu sẽ quay về thăm nhà.

Nếu ông nội là ma, nhất định ông sẽ về.

Nếu không phải như vậy tức là ông vẫn còn sống, biết tôi lấy hết tiền của mình nhất định ông cũng sẽ quay về, mắng chết mười tám đời cháu chắt của tôi.

Tôi vẫn rất hy vọng ông có thể trở về.

Nếu lỡ như bất hạnh trong bất hạnh, ông nội không quay về, tôi sẽ thuê một con quỷ.

Người xưa bảo, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ.

Ông nội nói, người xưa nói những điều khác có thể không đúng, nhưng câu này, tuyệt đối đúng!

Có tiền có thể thuê ma quỷ làm việc cho mình!

Tôi muốn thuê một con quỷ đi lấy tiền mà ông nội để lại về đây cho tôi.

Trước tiên là trả món nợ cho bọn vay nặng lãi kia, sau đó mua lại tiệm đồ giấy của ông nội.

Dải lụa đó là ông nội để lại, nói không chừng thông qua nó cũng có thể tìm thấy được ông.

Nào ngờ, tôi vừa dựng sạp đã có một cơn gió lạnh thổi tới.

Ma quỷ đến rồi!

Tôi ngẩng đầu, không phải ông nội mà là một con quỷ nữ.

Ăn mặc theo kiểu học sinh Dân Quốc, là quỷ thời Dân Quốc.

Quỷ nữ ngồi xuống đối diện tôi, nhìn vào tấm bảng tuyển dụng của tôi. Nó che miệng cười: “Cô gái nhỏ, không có tiền mặt còn ra cái giá này, cô đang lừa gạt đó à?”

Tôi nhìn lên bảng tuyển dụng, đúng thật là tôi cũng không chắc lắm, bởi vì, tôi không có tiền.

Mặc dù tỷ giá ở dương gian và cõi âm đại khái là khoảng 1:10.000, cũng tức là ở trên này 1 đồng, bên dưới phải đổi thành 10.000.

Nhưng cũng đừng tưởng rằng tiền ở trên này mang xuống dưới dùng rất hời, bởi vì giá cả đồ đạc ở dưới rất cao, ví dụ như thuê một con ma, phải tính bằng triệu đến chục triệu. Đối với ác linh, đơn vị tính bằng chục triệu, thuê một ác linh số tiền nhảy bước phải lên đến một tỷ, lần này tôi muốn thuê ác linh bởi vì chỉ có năng lực của chúng mới có thể đảm bảo tại khu vực vùng xám nơi ngã ba âm dương không ai cai quản, tiền của tôi sẽ không bị cướp đi.

Ma quỷ, cũng ăn cướp tiền.

Có điều bây giờ số dư trong thẻ của tôi là 0,00, tôi chỉ có thể viết tượng trưng 1,2 tỷ, hộ tống tôi đến ngân hàng âm dương, xong việc sẽ thanh toán.

“Cô gái nhỏ, xong việc mới thanh toán thì không có cái giá đó đâu, vụ làm ăn này của cô tôi có thể nhận, thế nhưng, tôi muốn giá khác.” Quỷ nữ lại mở miệng nói, sau đó, đưa mười ngón tay ra.

Xong việc mới thanh toán trên dương gian thì có thể, nhưng với ma quỷ, đều là thấy tiền mờ mắt.

Thuê ma quỷ, trước tiên phải trả tiền, trả tiền xong bọn họ mới ký khế ước với mình, ký khế ước với ma quỷ có thể trói buộc được chúng.

Ma quỷ đã ký khế ước, thông thường sẽ không bội ước trừ phi bọn chúng bất chấp nguy hiểm sẵn sàng bị trời trừng phạt.

Bây giờ quỷ nữ này đồng ý xong việc mới thanh toán, mười ngón tay của cô ta có nghĩa là thêm một tỷ nữa, tức là 20.000 tệ trên dương gian.

Dải lụa ông nội để lại có giá trị bao nhiêu tôi không biết, nhưng ông nội từng đếm ngón tay, đếm đến mấy triệu, có lẽ là một khoảng lớn, cái giá mà quỷ nữ đưa ra, tôi có thể trả được.

Nhưng mà, tôi không thể thuê cô ta.

Tôi mấp máy môi nhưng không nói gì.

Thấy tôi không lên tiếng, quỷ nữ cười khanh khách, mười ngón tay duỗi ra để lộ móng vuốt dài sắc nhọn.

Móng vuốt này là dấu hiệu của ác linh, cô ta đang chứng minh cho tôi biết cô ta là ác linh.

Nhưng, tôi vẫn không thể thuê cô ta.

Tôi nhớ ông nội từng nói với tôi, bởi vì ác linh rất khó đối phó cho nên muốn thuê bọn chúng phải đặc biệt cẩn thận.

Lúc thuê ác linh, phải lấy con số trên 1,2 tỷ đến dưới 1,8 tỷ làm mốc cố định, cao hơn hoặc thấp hơn số đó đều không thể thuê.

Nếu ác linh nhận lời với giá thấp nhất định chúng có ý đồ khác, nhưng nếu đòi giá cao, chắc chắn đạo hạnh thâm sâu, bọn chúng không sợ bị trời phạt, vô cùng khó khống chế, nói không chừng về sau sẽ quấn lấy người thuê không buông.

Cho nên chọn thuê ma quỷ bắt buộc phải nằm trong khoảng giá từ 1,2 tỷ đến 1,8 tỷ.

Tôi viết 1,2 tỷ bởi vì muốn tiết kiệm tiền.

Số tiền mà bố đã vay nặng lãi là một triệu, tôi không biết được lúc tôi trở lại nó sẽ đẻ ra thành con số bao nhiêu, tôi còn muốn mua lại tiệm đồ giấy của ông nội, bắt buộc phải tiết kiệm tiền.

Tôi lắc đầu với quỷ nữ: “Xin lỗi, tôi không thuê nổi.”

Chẳng ngờ, ánh mắt cô ta nhìn tôi bỗng trở nên lạnh lẽo, sắc như lưỡi dao.

Tôi không khỏi rùng mình, nhưng phải giả vờ bình tĩnh không để quỷ nữ phát hiện ra, bởi vì nếu tỏ ra sợ hãi trước mặt ma quỷ thì tức là bạn đã thua rồi.

Tôi vờ bình tĩnh, tay run run mở chiếc hộp đặt ở bên cạnh ra, trong hộp có bùa do ông nội để lại, hy vọng những lá bùa này có thể hù doạ được cô ta.

Không ngờ, quỷ nữ vừa liếc mắt nhìn thấy lá bùa trong hộp đã cất giọng cười khinh bỉ.

Lòng tôi liền hoảng loạn, thôi xong, hôm nay có lẽ đụng trúng thứ dữ rồi.

Mấy năm nay ở cùng ông nội, tôi đã gặp phải không ít ma quỷ, nhưng rất ít khi nhìn thấy một con quỷ nổi giận chỉ vì một lời không hợp ý mình như vậy.

Ma quỷ đến cửa tiệm của ông nội tôi, đa phần ngay cả ác linh cũng đều rất lịch sự và điềm tĩnh, có thể nói đạo lý.

Bởi vì ông nội nói, ma quỷ có cách hành xử riêng của chúng, quy tắc hành xử đầu tiên của ma quỷ là không được tuỳ tiện hại người.

Những sinh mạng nằm trong tay ác linh, thật sự đều là những mạng người lúc còn sống từng có thù oán với chúng.

Hơn nữa, người bị giết cuối cùng cũng sẽ trở thành quỷ, bọn họ có thể tìm những hồn ma lúc trước đã giết mình để trả thù.

Cho nên, ma quỷ với ma quỷ sẽ trực tiếp ra tay hãm hại nhau, không khi nào ngơi nghỉ.

Khi ma quỷ đấu với con người, chúng có ưu thế nổi trội hơn, thế nhưng khi đấu với nhau, thì không.

Vì vậy thông thường bọn chúng sẽ không chọn cách giết người để báo thù.

Chúng sẽ chọn một cách báo thù khác, chẳng hạn như, quậy phá khiến cho nhà cửa của kẻ thù không được yên, khiến họ bị bóng đè, tàn nhẫn hơn thì có thể làm cho nhà họ không có con cháu nối dõi.

Đây cũng là lý do ông nội có thể kiếm tiền trong nghề này, chuyển lời giúp người giải quyết ân oán.

Phần lớn ác linh mà chúng tôi có thể gặp, thật sự cũng không phải chúng nắm giữ mạng người trong tay, mà bởi vì trong tay chúng có mạng quỷ, ví như, hai con quỷ đấu với nhau, ai thắng, ăn mất kẻ còn lại thì sẽ trở thành ác linh.

Tôi không biết người trước mặt làm cách nào trở thành ác linh thế nhưng tôi biết tôi và cô ta không thù không oán, cô ta không nên động tới tôi.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hiện giờ, cô ta không sợ bùa của tôi!

Tôi hắng giọng, kẹp một lá bùa trong hộp chuẩn bị giả vờ niệm chú, sau đó tìm cơ hội ném lá bùa vào mặt cô ta, rồi tranh thủ chạy vào trong tiệm đồ giấy của ông nội.

Trong tiệm đồ giấy có những lá bùa mà ông nội đã dán, còn được bày trận, quỷ nữ đó chắc chắn sẽ không thể làm hại được tôi.

Ngay lúc tôi chuẩn bị ném bùa rồi bỏ chạy, quỷ nữ đột nhiên nhìn về phía sau lưng tôi, cô ta bỗng rụt cổ lại, vèo một cái bay đi mất, còn nhanh hơn một quả bóng bị xì hơi.

Như thể trong tiệm đồ giấy của ông nội tôi có thứ gì rất đáng sợ vậy, đến cả ác linh như cô ta cũng phải sợ hãi.

Tôi quay đầu nhìn vào trong tiệm, không có thứ gì cả.

Tôi lại hướng về phía tiệm hét lên hai tiếng ông ơi, không ai trả lời.

Không có người, cũng chẳng có quỷ.

“Ông ơi! Ông ơi!” Tôi không cam tâm, lại gào to vào trong cửa tiệm.

Ông nội vẫn không đáp lời tôi, có điều, trong dãy nhà dân ở bên cạnh có người lên tiếng:

“Ai thế? Mười hai giờ đêm không ngủ, kêu gào cái quỷ gì?”

Tôi vội cúi gập người, không dám lên tiếng nữa.

Ở trước sạp hàng của tôi, một đám quỷ đang xếp hàng dài, cũng cúi gập người như tôi không dám phát ra tiếng động.

Tôi nhìn đám quỷ trước mặt, ngẩn người đến cả năm phút mới phản ứng lại được, tôi chỉ vừa quay đi gọi hai tiếng ông ơi mà giờ đây trước sạp hàng đã có một đám quỷ đứng xếp hàng dài rồi.

Đều đến để ứng tuyển.

Tôi vô cùng kinh ngạc nhưng tốc độ tay cũng rất nhanh, tôi cầm tờ đơn đã chuẩn bị từ trước phát cho đám quỷ đang xếp thành hàng kia.

Bây giờ thật sự vẫn chưa phải lúc để tôi đau buồn, tôi phải thuê được một con quỷ càng sớm càng tốt, đây mới là việc cấp bách nhất.

Đám quỷ cầm lấy tờ đơn, bắt đầu bay tản ra các nơi rồi điền lý lịch của mình vào.

Trước khi trời sáng tôi đã đọc xong hết các tờ đơn, nhưng cũng chẳng tìm được kẻ nào thích hợp.

Đám quỷ đó, trừ những tên đạo hạnh thấp kém ra thì chỉ còn những tên đạo hạnh thấp kém hơn mà thôi.

Cả một đêm, ngoại trừ quỷ nữ Dân Quốc kia ra, sạp của tôi thật sự không còn xuất hiện kẻ nào đủ khả năng nữa cả.

Hơn nữa, lúc tuyển dụng, tôi cứ luôn cảm giác có đôi mắt nào đó đang ở trong bóng tôi âm thầm nhìn mình.

Không biết có phải là quỷ nữ kia không, nhưng cặp mắt đó cứ khiến tôi cảm thấy rùng mình.

Khi mặt trời lên cao, loại cảm giác đó mới giảm đi nhiều.

Có điều, mặt trời lên cao cũng báo hiệu rằng thời gian của tôi lại ít đi một ngày.

Ba ngày trước và bốn ngày sau rằm tháng bảy, bảy ngày này là thời điểm mà ma quỷ xuất hiện nhiều nhất.

Trong bảy ngày này, quỷ môn quan mở cửa, ma quỷ bên dưới đều có thể đi lại trên dương gian, mấy ngày này ra ngoài, xác suất đụng phải ma quỷ trên đường rất cao, cho nên người lớn thường dặn dò trẻ con mấy ngày này phải hạn chế ra đường.

Một khi bảy ngày qua đi, ma quỷ trên dương gian sẽ giảm mạnh, nay thời điểm ba ngày trước rằm tháng bảy đã qua đi, rằm tháng bảy cũng qua, tôi chỉ còn lại ba ngày nữa thôi, nếu trong ba ngày này không thuê được quỷ, vậy thì sau này sẽ rất khó khăn.

Ngày hôm sau, tôi bày sạp hàng ra cùng một thời gian và địa điểm, ngày thứ ba cũng vậy, thế nhưng, trong hai ngày này, đừng nói là ác linh, ngay cả một bóng ma cũng không nhìn thấy.

Đúng lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng thì vào sáng sớm ngày tiếp theo, cuối cùng tôi cũng đã thuê được một tên quỷ thích hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play