Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn thân ảnh đi xa của Thích Giác, nàng lại nhìn thoáng qua Thẩm Phi đang khóc nỉ non, vẫn là đuổi theo chàng.

Người vây quanh bên ngoài so với vừa nãy còn nhiều hơn, có vị phụ nhân đang nôn nóng, hai mắt đẫm lệ nước mắt. Hà thị và bà đứng ở một chỗ, nhẹ giọng an ủi. Ngay cả Thẩm lão phu nhân cũng đang khuyên bà ấy. Thẩm Khước cảm thấy bộ dáng của bà có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ liền nhớ ra đó là mẫu thân của Lưu Nguyên Chí. Thẩm Vân và Thẩm Lưu cũng chạy đến, đại khái vì có chút kiêng kị nên đứng rất xa. Thẩm Khí không biết đã đến từ lúc nào, lúc này đang đứng cùng Thẩm Hưu, mím môi không lên tiếng. Bởi vì hai năm này Thẩm Hưu tòng quân, khí chất cả người trở nên càng chững chạc, Thẩm Khí đứng ở bên cạnh chàng ngược lại càng lộ rõ khí chất nho nhã tuấn tú. Phía chân tường còn có một phụ nhân đang đứng trông có vẻ lạ mắt, có lẽ đã có thai khoảng bốn năm tháng. Xung quanh còn đứng vài tiểu nha hoàn, bà tử, có lẽ là phu nhân các phòng, các cô nương phái tới để xem xét tình hình.

Chỉ quét mắt nhìn một chút, Thẩm Khước đã đem tình huống xung quanh đánh giá một lần. Nàng đuổi theo Thích Giác, nói: “Tiên sinh, chúng ta về nhà thôi.”

Thẩm Khước biết thói quen sau khi cứu người muốn rửa tay thật sạch của Thích Giác, cũng biết chàng nhất định sẽ ghét bỏ nước ở đây không sạch. Hơn nữa nàng ẩn ẩn cảm thấy giữa trán Thích Giác giống như có chút không vui, Thẩm Khước chỉ cho rằng vì Thích Giác không thích Thẩm Phi mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play