“Khi tốt khi xấu, lúc quá tối và quá sáng chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang ảnh.” Thích Giác khom người, lấy áo ngắn màu trắng trên bàn tự tay mặc vào cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước vậy mới phản ứng lại, hai má lập tức đỏ lên. Nàng vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Thích Giác cài khuy áo trước ngực lại.
Sau đó, Thẩm Khước quay người lại nhón mũi chân lên, đem mặt dán sát vào trước mắt Thích Giác, nói: “Tiên sinh, tiên sinh! Bây giờ người có thể nhìn rõ con có dáng vẻ gì không? Vẫn chỉ là một đạo quang ảnh sao?”
Thích Giác quả thật chuyên chú nhìn vào mặt Thẩm Khước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT