Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết (Từ chương 51)

Chương 55


2 tuần

trướctiếp

Chương 55

Thẩm Tu Chỉ đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, rồi lại cúi xuống cắt tỉa những chiếc móng vuốt còn lại, Tự Ngọc bỗng dưng cảm thấy choáng váng, hắn đã cắt xong tất cả móng vuốt, xoa xoa bụng nàng, “Xong rồi.” 

Tự Ngọc vội vàng lăn ra, nhìn nhìn móng vuốt của mình, dùng sức duỗi ra, thật sự không còn gì cả, một lúc lâu mặt sư tử bắt đầu trở nên hung ác, càng lúc muốn nuốt chửng tên này. 

Thẩm Tu Chỉ thấy quả cầu lông xù quay lưng lại với mình không nhúc nhích, có vẻ như nó đang không được vui, liền đưa tay vỗ nhẹ vào cái mông mũm mĩm của nó, “Không đi chơi à?”

Mặt sư tử của Tự Ngọc lạnh băng, hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn. 

Thẩm Tu Chỉ đứng dậy đi đến trước mặt nàng, tay dựa vào bàn cúi người xuống nhìn, gương mặt thanh tú trắng nõn áp sát rất gần, đôi mắt như một dòng nước trong vắt, sáng lấp lánh, trong ánh mắt lộ vẻ quan tâm, trông rất mê người.

Tự Ngọc nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt của hắn, lông vẫn chưa khô, rũ xuống không có một chút tinh thần, trong lòng càng sinh bực bội, cái đầu to quay đi, không muốn nhìn thấy hắn thêm chút nào nữa.

Quả cầu lông xù này tính khí thật thất thường, không phải nước mắt lưng tròng thì là hung hăng giận dữ. 

Thẩm Tu Chỉ chưa từng chăm sóc thứ gì khó chiều như thế này, lại cũng không biết phải làm sao để dỗ dành, liền đưa tay ôm nó vào lòng, nói nhỏ: “Có phải đói rồi không?”

Tự Ngọc không khỏi kêu lên một tiếng, móng vuốt cong lại, thân hình nhỏ bé mềm mại nằm phủ phục trên bàn. 

Thẩm Tu Chỉ thấy nó không phản ứng gì, vuốt ve cái đầu to tướn, rồi vuốt xuống thân hình nhỏ nhắn, cầm lấy cái đuôi của nó, thấy ở ngọn đuôi có chùm lông nhỏ rất đáng yêu.

Tự Ngọc chỉ cảm thấy dọc sống lưng vô cùng thoải mái, vô thức nhắm mắt lại, ngửa đầu lên tận hưởng. 

Mặc dù cái vuốt ve này khiến nàng rất thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến nàng quên đi dự định ban đầu, chỉ là hiện tại tạm thời nàng muốn hưởng thụ việc được tên bạc tình này hầu hạ một chút.

Thật đáng tiếc, Tự Ngọc vừa mới nhắm mắt hưởng thụ một lúc, bàn tay đang vuốt ve kia liền rút về.

Nàng vội vàng mở mắt nhìn, tên bạc tình kia đã quay lưng bước ra ngoài, đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ giận dữ, tên ẻo lả này, uổng công lúc đó nàng vất vả leo núi bắt gà, lặn sông bắt cá, cố gắng bồi bổ cho hắn, thế mà bây giờ mới hầu hạ nàng một lúc đã không vui rồi. 

Nàng vội vàng đứng lên, từ trên bàn nhảy xuống, lén lút đi theo sau lưng hắn, không để hắn rời khỏi tầm mắt của mình.

Thẩm Tu Chỉ ra khỏi phòng, đến bên ổ của nó, cúi người cầm lấy miếng thịt sống đầm đìa máu,  quay người lại liền dẫm lên cái móng vuốt Tự Ngọc đang duỗi ra.

Tự Ngọc lập tức kêu lên một tiếng, nước mắt trào ra. 

Thẩm Tu Chỉ không ngờ nó đã lén đi theo, còn bám sát như vậy, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức thu lại chân.

Tự Ngọc lập tức vung móng vuốt về phía mặt hắn, cái đầu to tướng chúi về phía trước, miệng nhỏ chạm vào môi hắn, bắt đầu hút lấy linh khí. 

Ngay lập tức, một luồng khí từ bên trong thân thể của Thẩm Tu Chỉ từ từ bị rút ra, nhưng nó vô hình vô sắc, khiến người khác không thể nhìn ra. 

Quả cầu lông làm như vẻ nó không chịu nổi sức nặng của cái đầu to tướng mà vô tình chạm vào môi hắn, Thẩm Tu Chỉ cũng không nghi ngờ điều gì. Khi hắn ôm nàng tách ra, lập tức cảm thấy hơi thở ấm áp ngọt ngào lượn lờ trong môi răng hắn cũng cứ thế dần thoát ra ngoài.

Suy nghĩ của hắn dường như đình trệ trong chốc lát, cúi xuống nhìn chăm chú quả cầu lông mềm mại đang ở trong tay mình. 

Sau khi Tự Ngọc hút được linh khí của mình trở lại, nàng lập tức nhảy xuống đất, chạy về phía Thùy Hoa Môn [2] ở bên cạnh.

[2] Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ. (Nguồn: WordPress.com)

Thẩm Tu Chỉ đứng dậy đuổi theo, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, suýt nữa té sang một bên.

Hắn nhanh chóng bám vào cột gỗ bên cạnh, cố gắng lấy lại tỉnh táo, bước về phía Thùy Hoa Môn, nhưng chân đã rõ ràng bắt đầu lung lay, cả người cũng hơi xiêu vẹo.

Hắn miễn cưỡng bước qua Thùy Hoa Môn, cảnh tượng cũng không có gì khác biệt so với lúc sáng hắn đi luyện kiếm, cũng là bức tường trắng kéo dài về phía xa, ở góc tường, một ít hoa dại mọc rải rác, nhưng lại không thấy cái đầu to kia đâu. 

Nơi này xa lìa khỏi sự ồn ào náo nhiệt, yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động, trong một ngày trời quang mây tạnh như vậy lại khiến người ta sinh ra một cảm giác kỳ quái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp