Sắc mặt Yến Vương tái nhợt, cố gắng ngồi dậy, tựa vào thành giường, Mạnh Thanh Hòa bạo gan liếc nhìn, lập tức cúi đầu, khóe miệng co giật.
Diễn xuất rất đỉnh, nhưng trang điểm có hơi… sai trái.
Mặt đúng là trắng bệch, tạo thành sự tương phản rõ rệt với phần da cổ màu đồng.
Nhưng nói một câu thì lớp phấn trên mặt lại rơi xuống lộp độp là sao?
"Gần đây Cô luôn nhớ đến nghĩa huynh, còn mơ thấy cùng nghĩa huynh chinh chiến sa mạc, thúc ngựa chạy trên vùng đất bao la đó." Nói một câu, Yến Vương ho vài tiếng, âm thanh đứt quãng, bỏ qua kỹ thuật trang điểm xấu ma chê quỷ hờn, quả thực không khác gì người đang bệnh nặng: "Cô bị bệnh nặng, cũng không biết... triệu ngươi từ Khai Bình Vệ đến, chỉ cần gặp mặt đã mãn nguyện, ít nhất cũng có thể hoàn thành tâm nguyện trước khi Cô đi gặp nghĩa huynh."
Tiếng ho lại liên tục vang lên, Mạnh mỗ cúi đầu thấp hơn, một tráng hán trung niên cố chấp đóng vai Lâm Đại Ngọc thê thảm, yếu đuối, dù diễn xuất tốt đến mấy, bi kịch cũng sẽ hoá thành hài kịch.
Không thể cười, tuyệt đối không thể cười! Bằng không mạng nhỏ khó giữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT