Mạnh Thanh Hòa bán ruộng bán nhà không sao, đưa nương và tẩu tử rời khỏi Mạnh gia thôn cũng không ai ngăn cản, nhưng nếu tòng quân thì tuyệt đối không được.

Với thể chất bẩm sinh của Mạnh Thập Nhị Lang, đừng nói ra trận giết địch, e rằng ngay cả đao cũng không vung nổi. Vào quân ngũ, có thể sống sót được một năm đã phải tạ ơn trời đất.

Hắn chết không sao, nhưng nhánh của Mạnh Quảng Trí không còn nam đinh nào khác, con của Bát Lang và Cửu Lang đều là nữ hài, nếu bắt sung quân thì tìm ai bây giờ? Đương nhiên là Mạnh Quảng Hiếu và những nhánh khác của Mạnh thị sẽ lên bảng đếm số rồi…

Một khi thông báo sung quân đến tận cửa, lúc đó Mạnh Đại Lang có đỗ tú tài cũng vô dụng.

Mạnh Quảng Hiếu sốt ruột, gã có thể không quan tâm đến danh tiếng của mình, nhưng không thể không quan tâm đến tiền đồ của nhi tử. Mạnh Thanh Hòa vừa trở thành quân hộ, cả nhà gã sẽ gặp xui xẻo. Trốn được hôm nay không trốn được ngày mai, chỉ cần Mạnh Thanh Hoà không may bỏ mạng, con đường khoa cử của Đại Lang cũng hoàn toàn bị chặn đứng.

Càng nghĩ càng sợ, cuối cùng gã phải tìm đến nhà Mạnh Thanh Hòa, thái độ thành khẩn, còn rất biết điều khoác áo gai bên ngoài áo bông.

Mạnh Thanh Hòa chắp tay hành lễ, nhân lúc mái tóc dài buông xuống, hắn nhếch mép cười.

Chơi bài tình cảm? Rốt cuộc ai mới là kẻ ngu?

"Hiền điệt, con đừng hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất cũng phải nghĩ đến nương con chứ."

Vẻ mặt Mạnh Thanh Hòa kiên định, rất có khí phách của một thư sinh: "Đại đường bá, phụ thân và ca ca con đều chết dưới tay giặc Mông Cổ, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, mối thù này không báo không làm người!"

Trán Mạnh Quảng Hiếu lấm tấm mồ hôi, "Hiền điệt, giặc Mông Cổ không dễ giết như vậy đâu. Nghe đường bá khuyên một câu, ruộng đất, nhà cửa là gốc gác của một gia đình, đừng bán nữa. Đừng nghĩ đến chuyện tòng quân nữa, ở nhà trồng trọt làm nông, nếu muốn tiếp tục học hành, đường bá cũng sẽ nghĩ cách cho con đi học. Quảng Trí dưới suối vàng biết được, nhất định cũng không muốn con hành động theo cảm tính như vậy."

"Nhưng tiền của nhị đường bá?"

"Không sao, ta sẽ đi nói!" Mạnh Quảng Hiếu vội vàng ngắt lời: "Đều là thân thích, dù sao cũng phải quan tâm nhau đôi chút."

Thấy Mạnh Thanh Hòa im lặng không nói gì, Mạnh Quảng Hiếu tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết, không ngờ những câu tiếp theo của Mạnh Thanh Hòa khiến gã tức đến nghẹn thở, nửa ngày không nói nên lời.

"Đa tạ đại đường bá đã có ý tốt, nhưng đại trượng phu, lời đã nói ra sao có thể thu hồi, không dễ dàng thay đổi vậy được. Hơn nữa, người không có chữ tín thì không làm được chuyện lớn, đường bá tốt bụng lo cho nhà con, nhưng con không muốn để đường bá khó xử, bên làm mối đã tìm được người mua nhà và ruộng rồi, đợi trả hết tiền nợ cho các thúc thúc, bá bá, con sẽ đi tòng quân."

"Hiền điệt, nghe đường bá nói một lời."

"Đại đường bá không cần khuyên nữa, con đã quyết định rồi, có chết cũng không hối hận!”

"Hiền điệt à, hãy suy nghĩ lại đi."

"Không cần suy nghĩ nữa." Mạnh Thanh Hòa phất tay, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: "Một người tòng quân, cả nhà... không đúng, cả tộc đều được vinh quang!"

Vinh quang cái quần què!

Mạnh Quảng Hiếu không đổ mồ hôi nữa, gã bắt đầu đổ lệ, giảng đạo lý cho đứa ngu cũng như không, càng nói càng không thông. Lúc trước gã hồ đồ, mới nghĩ “ngu” là tốt.

Thấy Mạnh Quảng Hiếu còn muốn khuyên can, Mạnh Thanh Hòa dứt khoát xé toạc áo, dựng ngược lông mày, mặt mày dữ tợn: "Ai ngăn cản ta bán ruộng bán nhà, chính là ngăn cản ta tòng quân, ai ngăn cản ta tòng quân, chính là ngăn cản ta báo thù cho phụ thân, ca ca, khiến ta trở thành cầm thú bất hiếu bất nghĩa! Là kẻ thù không đội trời chung của ta! Ta không ngại liều mạng với kẻ đó một phen! Tuy ta không tài giỏi, không vung được đao chẻ củi, nhưng vung dao làm bếp thì không thành vấn đề."

"Hiền điệt à, giết người là phải đền mạng..."

"Đại đường bá không cần lo lắng," Mạnh Thanh Hòa đầu tóc bù xù nhe răng, quay người lấy ra một cuốn sách dày cộp, chính là [Ngự Chế Đại Cáo]* do đích thân Hồng Vũ đế viết, hắn ngẩng đầu, nhướng mày: "Nhà con có Đại Cáo! Triều đình có lệnh, phàm nhà nào có Đại Cáo, phạm tội sẽ được giảm một bậc. Con liều mạng với người khác, đầu trên cổ cũng không rớt được, nhiều nhất chỉ bị lưu đày sung quân, nếu sung quân thì còn tiết kiệm được tiền đi đường."

*Ngự Chế Đại Cáo: Ngự chế đại cáo do Chu Nguyên Chương viết vào năm 1387, sau khi ông đánh bại quân Nguyên và thống nhất Trung Quốc, lập ra nhà Minh.

Đại cáo này được xem như một bản tuyên ngôn chính thức về sự thành lập nhà Minh, đồng thời cũng là lời ca ngợi chiến công của Chu Nguyên Chương và những người đã góp sức vào việc đánh đuổi quân Nguyên.

Vừa nói vừa áng chừng cân nặng của Đại Cáo, so sánh một chút với đầu của Mạnh Quảng Hiếu, có ý định muốn thử sức.

Hắn là kẻ ngu mà, việc kẻ ngu làm người thường không hiểu được đâu!

Nhìn Mạnh Thanh Hòa cầm Đại Cáo trong tay, khí thế ngút trời, môi Mạnh Quảng Hiếu mấp máy, nghẹn một hơi không thở ra được, mắt trợn trắng, thành công té xỉu…

Trước khi ngã xuống, trong miệng gã thốt ra hai chữ có ý nghĩa vượt thời đại: Ta đệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play