Bỏ qua phụ tử Mạnh Quảng Hiếu, Mạnh Thanh Hòa cũng vừa có một cuộc nói chuyện dài với Mạnh Vương thị.
Khi mẫu tử hai người nói chuyện, Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị không có mặt, không phải là không tin tưởng hai tẩu tử, mà Mạnh Thanh Hòa chỉ không muốn phát sinh thêm rắc rối. Mạnh Vương thị có thể tin tưởng và ủng hộ hắn vô điều kiện, nhưng Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị thì chưa chắc. Bởi vì những gì Mạnh Thanh Hoà muốn làm không chỉ ảnh hưởng đến một mình hắn.
Sự thật chứng minh lo lắng của Mạnh Thanh Hòa không thừa. Khi hắn nói ý định của mình với Mạnh Vương thị, Mạnh Vương thị đã ngây người mất một tuần trà.*
*Một tuần trà: thời gian uống cạn chung trà, thường là tầm một khắc = 15 phút.
Thập Nhị Lang, chẳng lẽ thực sự bị ngu rồi sao?
Không an phận làm nông, lại muốn đi tòng quân? Nếu nhà bọn họ trở thành quân hộ, thì làm sao hắn có thể thi cử? Mấy năm đọc sách đều uổng phí? Phụ thân hắn dưới suối vàng mà biết thì còn nhắm mắt xuôi tay được à?
Trăm năm sau, bà còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên Mạnh gia?
"Nương, con không ngốc, cũng không hồ đồ." Mạnh Thanh Hòa cố gắng hạ giọng, hắn cũng biết, những lời mình nói sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến Mạnh Vương thị, nhưng chuyện đã quyết, hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Tòng quân không phải chỉ vì bản thân hắn mà còn vì gia đình của "Mạnh Thanh Hòa"… à thì tiện thể hãm hại Mạnh Quảng Hiếu một phen.
Nếu không "nhập" vào thiếu niên này, có khi hắn đã trở thành một hồn ma cổ đại có tuổi đời sáu trăm năm tuổi, cả ngày lang thang vất vưởng cũng nên. Nếu có cách trở về hiện đại thì tốt, không được thì sớm muộn gì cũng hồn phi phách tán.
Có thể sống, thì ai lại muốn chết.
Đã nhận được "lợi ích" của người khác, thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, bất kể "lợi ích" này có phải là thứ hắn muốn hay không.
Chẳng qua hắn làm như vậy, không chỉ hại Mạnh Quảng Hiếu mà toàn bộ Mạnh gia thôn cũng không thể chạy thoát.
Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo skill đào hố của họ Mạnh đã đạt đến đỉnh cao nhân sinh chứ!
"Con à, con thực sự quyết tâm rồi sao?"
"Nương, xin nương tin con lần này."
Mạnh Thanh Hòa nghiến răng, quỳ xuống trước mặt Mạnh Vương thị, từ khoảnh khắc này trở đi, hắn không còn là Mạnh Thanh Hòa của thế kỷ 21 nữa, mà là một thiếu niên mất chỗ dựa, trên vai gánh vác cô nhi quả mẫu sống ở thời Minh sơ*.
*Minh sơ: thời kỳ đầu nhà Minh
"Nương, con đã sớm bị đuổi khỏi học đường, e rằng cả đời này không thể thi cử nữa. Phụ thân và hai ca ca đã mất, ruộng đất trong nhà chắc chắn không giữ được, Mạnh gia thôn không phải nơi có thể sống lâu dài, để con tòng quân chính là con đường duy nhất."
Môi Mạnh Vương thị khẽ run, bà giơ tay lên, như muốn vuốt ve đầu Mạnh Thanh Hòa, nhưng giữa chừng lại hạ xuống.
"Nhi tử, là nương vô dụng, khiến con phải khổ như vậy." Hốc mắt Mạnh Vương thị ửng hồng, nhưng cuối cùng cũng không rơi lệ, kể từ khi đương gia và hai nhi tử qua đời, nước mắt của bà cũng sắp cạn kiệt rồi.
"Nương, đây là quyết định của con." Mạnh Thanh Hòa nhìn Mạnh Vương thị, ánh mắt kiên định, lời nói hùng hồn: "Phụ thân và các ca ca chết dưới tay người Mông Cổ, mặc dù không thể tự tay giết kẻ thù, nhưng con cũng phải giết vài tên giặc Mông Cổ để an ủi linh hồn phụ thân và ca ca trên trời!"
Nước mắt Mạnh Vương thị đọng trên khóe mắt, đột nhiên như nhớ ra điều gì: "Giết giặc Mông Cổ?"
"Đúng vậy!"
"Báo thù cho phụ thân và các ca ca?"
"Đúng vậy!"
"Nhi tử à." Mạnh Vương thị dừng một chút, giọng nói ngờ vực: "Con có thể nhấc được dao chặt củi trong nhà không?"
"..." Hình như là không thể.
Hai mẫu tử nhìn nhau một lúc, cùng im lặng.
Binh lính thời Minh sơ rất dũng mãnh, các phiên Vương trấn thủ biên giới phía Bắc cứ cách ba, năm năm, sẽ có một buổi “hội ngộ thân thiết” với những người bạn ở thảo nguyên. Mấy vị huynh đài thảo nguyên cũng thích đến biên giới Đại Minh để “thăm hỏi láng giềng”. Hai bên thường xuyên đao thương qua lại, quan hệ vô cùng "thân thiết".
Với thể trạng thấp bé hiện tại của Mạnh Thanh Hòa, lọc hết thịt trên người hắn, từ trên xuống dưới cũng chả được mấy lạng, ngay cả dao chặt củi cũng không nhấc nổi, lên chiến trường xung phong làm bia đỡ đạn cũng sẽ bị người ta chê.
Mạnh Thanh Hòa muốn tòng quân, không khó.
Nhưng sau khi tòng quân muốn làm nên cơm cháo gì, thì khó hơn lên trời…
Giấc mộng một ngày ba bữa, biệt phủ xa hoa, không lo ăn mặc, vẫn còn cách hắn rất xa.
Mạnh Thanh Hòa bóp cánh tay, cúi đầu, ngồi xổm, vẽ vòng tròn, im lặng không nói.
Hắn nhớ thân hình cao mét tám, cơ bụng sáu múi của thế kỷ 21.
Con mèo già bên ngoài đúng lúc kêu meo một tiếng, thỏa mãn liếm chân rửa mặt, rõ ràng là vừa ăn no một bữa.
Mạnh Thanh Hòa quay đầu, nhe răng về phía cửa phòng, trong tiếng mèo kêu sợ hãi, hắn nắm chặt tay, việc này do con người quyết định, cơ bụng sáu múi có là gì? Sớm muộn gì hắn cũng luyện được tám múi!
Mặc dù có chút khó khăn…
Sau cuộc trò chuyện, Mạnh Vương thị không còn ngăn cản Mạnh Thanh Hòa làm việc nữa, hai tức phụ* nhân cơ hội hỏi cũng bị Mạnh Vương thị đánh trống lảng: "Thập Nhị Lang tự có tính toán riêng."
*Tức phụ: Cách gọi con dâu ngày xưa
Thấy sắc mặt bà bà* không giống giả vờ, Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị cũng đành thôi, người làm chủ trong nhà là bà bà và tiểu thúc, họ không muốn tái giá, nếu không muốn phạm phải sai lầm lớn thì cứ nói ít nghe nhiều là được.
*Bà bà: cách gọi mẹ chồng ngày xưa.
Huống chi, kể từ khi đại đường bá đến, họ luôn cảm thấy tiểu thúc thay đổi rất nhiều, như thể chỉ sau một đêm đã trưởng thành, không còn là một hài tử nữa, mà đã trở thành nam nhân đích thực.