Ăn sáng xong, Mạnh Thanh Hòa tiếp tục bài học bắt buộc hàng ngày, luyện chữ.
Mạnh Quảng Hiếu được Mạnh Thanh Giang cõng về nhà thì “bệnh nặng không dậy nổi”, Mạnh Thanh Giang vốn định tìm Mạnh Thanh Hòa nói chuyện, Mạnh Thanh Hải cũng hăm hở chuẩn bị gây sự, nhưng Mạnh Trọng Cửu từ huyện thành trở về, trong thôn đột nhiên truyền ra lời đồn Huyện Lệnh khen ngợi Mạnh Thanh Hòa là “Hữu Hiếu”.
Được Huyện Lệnh công nhận là “Hữu Hiếu”, sao có thể không kính trọng trưởng bối trong tộc được?
Ai dám phản đối? Chẳng lẽ Huyện Lệnh nhìn nhầm? Ngươi ăn gan hùm mật gấu sao!
Sau khi tin tức lan truyền, Mạnh Quảng Hiếu ở nhà té xỉu lần hai, lần này thì đúng là bệnh nặng không dậy nổi thật. Những ngày ở học đường của Mạnh Thanh Hải cũng trở nên khó khăn, trước đây ai khen ngợi hắn ta “tiền đồ vô lượng” thì nay không thấy nói nữa. Đặc biệt là Đô Chỉ Huy Sứ Ty cũng có tin đồn, nghe nói tên của Mạnh Thập Nhị Lang đã được đặt trên bàn của Đô Chỉ Huy Sứ, thái độ của phu tử cũng quay ngoắt, xem Mạnh Thanh Hải như không khí.
Phu tử trên huyện được gọi là Huấn đạo, cũng là một chức quan, cũng được tính công danh thành tích. Nhưng có huấn cái gì đi nữa cũng cần phải ăn cơm, cũng cần giữ bổng lộc để nuôi gia đình.
Không có lửa làm sao có khói, lúc này ai dám nói ngược lại? Ai dám chỉ trích Mạnh Thanh Hoà là cái tên chẳng ra gì, đó chẳng phải là quá không biết điều sao?
Trên danh nghĩa, con đường khoa cử của Mạnh Thanh Hải vẫn rộng mở thênh thang, nhưng bên trong, đồng môn và phu tử học đường đã bắt đầu xa lánh hắn ta, trước đây thường tụ tập ba, năm người, ngồi đàm luận thơ ca, bây giờ, có ngâm thơ hay luận đạo cũng hiếm ai dám mời Mạnh Thanh Hải nữa. Nói theo cách của đời sau, thì bạn học Mạnh Thanh Hải bị coi thường, bị cô lập. Nói khó nghe hơn là bị khủng bố tinh thần.
Phản ứng của Mạnh Thanh Hải lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, không những không luống cuống, mà rất nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả lúc trước. Bị chế nhạo thẳng mặt cũng không thấy chút bực bội nào, mấy ngày liên tiếp, hắn ta cố ý đến trước cửa nhà Mạnh Thanh Hòa cúi đầu nhận lỗi, hành lễ xong rời đi, không nói thêm lời nào. Một số người trong tộc bắt đầu lời ra tiếng vào, nói Mạnh Thanh Hòa được voi đòi tiên, tuy là người hiếu thuận, nhưng lòng dạ cũng hẹp hòi.
Đến lúc này, Mạnh Thanh Hòa mới bắt đầu thực sự nhìn thẳng vào vị biểu ca kia, có lẽ hắn đã đánh giá thấp trí tuệ và khả năng chịu đựng của người xưa rồi.
Đứng trước bàn, nâng bút chấm mực, nhấc cổ tay viết, một chữ “nhẫn” lớn hiện lên trên giấy.
Ý nghĩa là nhẫn nhịn, nhưng nét chữ lại mang theo sắc bén và sát khí.
Mạnh Đại Lang nhẫn nhục chịu đựng, Mạnh Thập Nhị Lang lòng dạ hẹp hòi?
Sao những người này không đề cập tới hơn sáu mươi mẫu ruộng nhà hắn có hơn một nửa nằm trong tay Mạnh Quảng Hiếu? Cũng không nói nhà bên đó đã hưởng được bao nhiêu lợi ích từ việc này? Càng không nói tới cả nhà hắn vẫn đang phải ăn bánh bột ngô và cháo loãng?
Thương hại kẻ yếu?
Rốt cuộc ai mới là kẻ yếu?
Khi nhà hắn bị ức hiếp, sao không thấy những lời “chính nghĩa” này?
Nếu hắn thực sự lòng dạ hẹp hòi, nếu hắn thực sự nhẫn tâm…
Mạnh Thanh Hòa buông bút, ánh mắt lạnh lùng, bên trong con ngươi đen kịt như nhuốm màu máu.
“Thập Nhị thúc.” Mạnh Tam Tỷ gõ cửa, từ bên cạnh ló đầu vào: “Cửu thúc công đến rồi ạ.”
Nhìn tiểu Loli đứng cạnh cửa, Mạnh Thanh Hòa thu lại cảm xúc lộ ra ngoài, vỗ mạnh vào má, túm lấy hai nắm tóc, siết chặt áo gai trên người.
Con cáo già vừa rồi giúp hắn, hôm nay đến cửa tám phần là để đòi nợ, hơn nữa sẽ đòi thêm cả “lãi”. Hắn không tin Mạnh Trọng Cửu chỉ lấy vốn, nếu là hắn, hắn cũng làm như vậy.
Bước vào chính đường, nhìn thấy Mạnh Trọng Cửu ngồi bên trong, Mạnh Thanh Hòa cúi người hành lễ: “Cửu thúc công, Thanh Hòa đã đến.”
Cùng lúc đó, hai đội kỵ binh Mạnh Trọng Cửu từng gặp ở ngoại thành đã lần lượt đến Khai Bình Vệ ở biên giới Đại Minh.
Dù mặt mũi bụi bặm phong trần, nhưng khí thế hiên ngang lẫm liệt của đội kỵ binh vẫn không hề suy giảm.
Hai vị Bách Hộ dẫn đầu đều là dũng tướng có xuất thân từ Yến Sơn Vệ, bọn họ mang theo mật lệnh quan trọng. Trong đó, một người phụng mệnh đi đến Khai Bình Vệ do Trịnh Thiên Hộ tiếp quản, người còn lại sẽ dẫn đội tinh nhuệ đến Toàn Ninh Vệ.
Cả hai đều oai phong lẫm liệt trong bộ võ phục xanh, đầu đội mũ sa, thắt lưng giắt đao dài vỏ đen, trên đao đeo ngân bài Tố Vân. Hai người cưỡi ngựa lướt qua nhau. Giây phút ấy, như thể lưỡi đao giáp chiến, tiếng binh khí va chạm vang lên, người xung quanh đều nghe rất rõ ràng.
"Thẩm Tuyên."
"Dương Đạc."