Những câu chuyện cuộc đời tôi

Chương 12: Bất Mãn Thời Đi Học


3 tháng


Từ mẫu giáo đến giờ là đại học rồi, cấp nào cũng bất mãn.
Mẫu giáo đã dành tận 2 chương để kể nhưng chủ yếu là do ăn chậm, không giỏi nên mới bị ra rìa thôi.
Bắt đầu lên cấp 1 nè. Lớp 1, lớp 2 tuy vất vả tý nhưng tính ra còn vui vẻ, lên lớp 3 vào lớp bà chủ nhiệm hãm v. Khó tính, mà không biết dạy có hay không mà được dạy đội tuyển, chứ t học là tụt dốc không phanh rồi đấy. Là giáo viên mà bẩn chết khạc nhổ tùm lum trong lớp. 
T vẫn không hiểu ngày đấy lý do gì mà cô không cho kết nạp đội, dù sau này cả ngày cứ phải nhớ đeo khăn quàng mệt chết. Nhưng mà thành tích đến sớm lúc nào thì mình hãnh diện lúc đấy. Một người được coi là ngoan, học trong lớp đội tuyển, con nhà giáo viên có quan hệ mà không được chọn để kết nạp. Lúc đó t nghĩ t học chưa đủ tốt cần phải cố gắng hơn, t siêng giơ tay phát biểu để cô chú ý đến t, để lần sau cô cho t được kết nạp mà t không biết đó là lần cuối trong lớp 3 được kết nạp r. Vừa rồi hè năm ngoái đi xem văn nghệ cùng với mẹ gặp lại cô, cô đã không nhớ ra t nữa rồi, cô quay sang hỏi mấy dì bên cạnh "ai đây?" . Vì là người bề dưới, đối với người đã từng dạy mình t vẫn cúi chào cô nhưng cứ nghĩ tới chuyện năm đó là t vẫn ức. 
Lên cấp 2 nhé. Mọi người có ai từng bị bạo lực học đường chưa. T có nhé. Những ngày đầu vào lớp phải xa bạn thân chẳng quen ai trong lớp. Đến dần quen hơn thì trong lớp bọn nó biết t rất hiền nên bắt nạt t. Trong lớp có 1 đám như chị đại trong lớp, nó khinh t ra mặt. Hồi đấy mẹ t hay may cho t áo khuy bấm, bọn nó cứ tiện tay là cầm 1 đường xé toạc ra thôi. Hồi lớp 7 vì chưa quen áo yếm nên t vẫn mặc cái áo cọc bên trong, lúc bọn nó xé t đã thấy xấu hổ mà khóc r. Lên lớp 8 là t quen mặc áo yếm rồi. Bọn nó đẩy t xuống cuối lớp xé áo t ra, mà vẫn xem đó là điều bình thường chẳng có gì, đến lúc đó t phải xấu hổ mà khóc cỡ nào. Sau khi lên lớp 9,t từ chối mặc loại áo khuy bấm. T bảo mẹ mua áo khuy cài cho t và không bao giờ mặc lại mấy cái áo kia nữa.
Trong lớp bọn nó luôn bảo t thảo mai. Cũng tại bởi vì t hiền nên t chẳng muốn xích mích với ai, luôn cười cười cho qua chuyện. Đến cả đứa bạn t chơi từ bé, hôm sinh nhật t nó viết thiệp chúc mừng sinh nhật, sau 1 loạt lời chúc nó nói "...bớt thảo mai lại". Thực sự không hiểu t thảo mai ở đâu, chỉ là t đang sống đúng bản chất của mình. Bọn nó thấy t chẳng phản kháng với mọi chuyện là t đang thảo mai à. Như ở C11 t có nhắc đến mấy đứa ngồi sau bạn t luôn bảo sao mà chơi với t được. Ủa gì mà không được, chơi với các bạn mới không được á.
Năm lớp 8, đứa bạn khác t chơi lúc ấy yêu đương với mấy thằng không ra gì. Cả lớp tẩy chay nó, bắt t cũng không được chơi với nó nữa. Không thì đi chỗ khác, đẩy t xuống không cho t ngồi cùng. Trong khi đứa đẩy t đấy cũng là đứa bình thường t hay chơi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play