Tại sao mạt thế chưa tới?
Quân Nguyệt Nguyệt kéo Phương An Ngu đứng ở cầu thang, dùng mấy giây ngắn ngủi đã lập tức hiểu rõ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ khổ lớn sát đất phòng khách cũng là chứng minh hùng hồn nhất, bởi vì người cô nắm chặt trong tay này.
Bởi vì đời này, anh không nhớ những chuyện xấu cô đối xử với anh ngày trước, lúc sau anh cũng không bị đối xử như vậy nữa sau cùng chết thảm, có lẽ thế giới của anh ngắn ngủi bởi vì cô 'phớt lờ không để ý' mà đã từng sụp đổ nhưng vẫn không hề từ bỏ mong đợi trong lòng, một người trước giờ chưa từng ra khỏi cửa một mình lại dám cắn răng chạy khỏi nhà trong đêm tối như mực, trèo đồi lội suối tới gặp cô.
Nói đến cùng trong lòng anh không hề trống rỗng không nơi nương tựa như đời trước, chắc là lúc tới anh vẫn còn đang suy nghĩ, cho dù ngày đó cô thờ ơ trên đường lớn như vậy nhưng chỉ cần anh thỉnh cầu một câu, cô sẽ lập tức mềm lòng.
Lòng anh mềm mại lại kiên trì như vậy, dù là luôn sống trong sương mù nhưng cũng chưa từng mảy may có chút sương mù nào.
Quân Nguyệt Nguyệt hít sâu một cái, siết chặt tay, mặc kệ anh có nhớ hay không, lần này cô cũng sẽ không buông anh ra nữa.
Cô kéo anh xuống lầu ăn gì đó cùng với mọi người, giao thừa lần này quá ư là khó mà hình dung nổi, nhưng dù vậy chỉ có lần này, Quân Nguyệt Nguyệt mới yên tâm lại hạnh phúc sau khi tới đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT